Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008

My Tarot Card

You are The Devil

Materiality. Material Force. Material temptation; sometimes obsession
The Devil is often a great card for business success; hard work and ambition.
Perhaps the most misunderstood of all the major arcana, the Devil is not really "Satan" at all, but Pan the half-goat nature god and/or Dionysius. These are gods of pleasure and abandon, of wild behavior and unbridled desires. This is a card about ambitions; it is also synonymous with temptation and addiction. On the flip side, however, the card can be a warning to someone who is too restrained, someone who never allows themselves to get passionate or messy or wild - or ambitious. This, too, is a form of enslavement. As a person, the Devil can stand for a man of money or erotic power, aggressive, controlling, or just persuasive. This is not to say a bad man, but certainly a powerful man who is hard to resist. The important thing is to remember that any chain is freely worn. In most cases, you are enslaved only because you allow it.
What Tarot Card are You?
Take the Test to Find Out.

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

Novel Fate/Zero: Act 3 (P.3)

154:15:41

Chiếc cầu sừng sững giữa hai bờ sông Mion trải dài đến 665 mét, tạo thành một vòng cung với đường kính khoảng ba con lộ.

Đỉnh của vòng cung cao hơn 50 mét. Bất cứ ai đứng ở độ cao ấy và nhận lấy từng cơn gió biển thổi qua với tốc độ chóng mặt đều có thể trượt chân và rơi thẳng xuống con sông bên dưới, không tài nào thoát lên được nếu thiếu kỹ năng tuyệt vời và một sợi dây cứu sinh.

Giữa các khung thép lạnh lẽo, Waver Velvet chẳng có thứ gì gọi là dây cứu sinh, chỉ cố bám víu bằng chính chân tay của mình; vì vậy tất nhiên cậu chẳng còn khả năng nghĩ đến nhân phẩm hay phong thái điềm tĩnh thường ngày.

Ngay cạnh bên là Servant Rider, đang thản nhiên ngồi bắt chéo chân.

“Ri, de,r, nhanh lên... Mau đưa tôi xuống...Ngay lập tức!”

Hai hàm răng đánh lập cập vì lạnh và sợ hãi, giọng nói của Waver chẳng đến được tai vị Servant khổng lồ.

“Nơi này là điểm quan sát lý tưởng. Và giờ không phải lúc để thoải mái ngắm cảnh từ trên cao đâu.”

Không ngừng nhâm nhi chai rượu trên tay, ông càu nhàu trong lúc vẫn đang nhìn xuống bờ phía tây của chiếc cầu, hướng có khu công viên giấu mình nơi cửa sông. Waver chẳng thấy gì tại đó, nhưng thứ mà Rider đang quan sát― là dấu tích một Servant để lại trong 4 giờ qua.

Rider đã rảo qua từng con phố tìm kiếm kẻ thù, nhưng ông chỉ mới nhận ra Servant này lúc xế chiều.

Trong khi cân nhắc có nên xông thẳng đến kẻ này hay không, Rider giữ khoảng cách và quan sát hắn từ xa, không hề manh động. Khi Waver đặt câu hỏi vì việc này, ông chỉ khịt mũi trả lời.

“Rõ ràng là hắn đang dụ ta vào bẫy. Việc hắn không ngó ngàng đến chúng ta đúng là kỳ quặc. Và giờ không chỉ có mình ta, các Servant khác cũng đang theo dõi hành động của hắn.

Những Master thiếu kiên nhẫn sẽ chán phải ngồi im bất động và ra tay. Đó là điều chúng ta đang trông đợi.”

Waver có thể thấy kế hoạch của Rider không hề có kẽ hở. Đúng hơn là nó nằm ngoài dự kiến của cậu. Kẻ to xác này quả thực biết cách lập ra những sách lược ranh mãnh.

Thực ra, như Rider đã nói, chỉ có những tên ngốc mới mắc bẫy mà xông vào thách đấu. Chúng sẽ xâu xé lẫn nhau và từ đó làm giảm đi gánh nặng của cuộc chiến. Dù cho một Servant có tự tin và khiêu khích thế nào, bất cứ ai trừ Rider chấp nhận lời thách đấu vẫn là một việc có lợi. Kẻ nào thắng hay bại đều sẽ bị Rider nghiền nát. Chắc chắn họ hưởng lợi nếu chúng đánh nhau.

Vì thế, vấn đề giờ đây chỉ còn là tính nhẫn nại. Giữ khoảng cách nhất định với Servant đang lang thang vô định giữa thành phố, Waver và Rider bám sát theo sau và chỉ quan sát.

Dù thế― có nhiều lý do khi giữ một tầm nhìn từ trên cao, nhưng nó cũng có mặt hạn chế. Không tính đến các Servant, Waver –một người trần mắt thịt– cầm chắc cái chết nếu cậu rơi xuống phía dưới. Không thể nào một người lại quên điều đơn giản này, thế mà gã khổng lồ vẫn xem tính mạng Waver như chuyện vặt vãnh?

“Xuống thôi! Mau xuống đi! Tôi, tôi chịu đủ rồi!”

“Chà, cứ đợi thêm chút nữa. Cậu đúng là nóng tính. Chờ đợi cũng là một phần của chiến trận đấy.”

Chẳng thèm nhìn gương mặt như muốn khóc của Waver, Rider hờ hững trả lời, miệng vẫn nhâm nhi chai rượu. “Trên cao rất nguy hiểm”, khái niệm này không hề được ông để ý tới.

“Nếu cậu chán thì lấy cuốn sách ta gửi ra mà đọc. Sách hay lắm đấy.”

Nhắc đến đó, Waver mới nhớ ra món đồ vớ vẩn nằm trong ba lô trên vai mình. Ở tình thế mà mỗi gram trọng lượng cũng là một vấn đề, tập thơ văn với chiếc bìa dày cộp của nó đúng là dư thừa.

Đó là quyển sách mà Rider trộm từ thư viện ngay trong đêm đầu tiên ông xuất hiện. Trường ca “Iliad” viết bởi Homer thời Hy Lạp cổ đại ― một thiên anh hùng ca về cuộc chiến thành Troy, bao gồm cả sự giao tranh giữa thần linh và người trần.

Tấm bản đồ thì có thể chấp nhận được. Do tham vọng chinh phục toàn cầu, Rider quan tâm đến địa hình của thế giới hiện tại, dù nó nghe có vẻ ngốc nghếch.

Nhưng còn cái tập thơ này thì sao? Rider lập nên cả một thư viện trong nhà dù đang trong trận chiến, vậy mà vẫn khăng khăng đòi mang quyển “Iliad” đi cùng. Tất nhiên khi ông ta đem theo một thứ không phải trang bị của mình, ông sẽ phải hiện hình; nếu ông cần phải trở về dạng linh hồn để ẩn nấp, thì rốt cuộc Waver lại trở thành người mang hành lý.

Dĩ nhiên Rider khẳng định quyển sách là “sự chuẩn bị cho cuộc chiến”. Nhưng làm thế quái nào một cuốn sách chẳng hề nói đến chiến thuật có thể hữu ích trên chiến trường?

“Rider... sao ông lại mang theo quyển sách này?”

Trước câu hỏi gắt gỏng của Waver, vị Heroic Spirit điềm tĩnh trả lời.

“Quyển Iliad rất thâm thúy. Giữa cao trào của chiến trận, đột nhiên ta lại muốn đọc vài câu thơ. Những lúc ấy, ta rất khó chịu nếu không thể đọc lại điều gì đó ngay lập tức.”

“...”

Cậu cảm thấy như người đối thoại vừa đáp lại bằng một câu trả lời ngu ngốc, nhưng sợ hãi khiến cậu không dám cãi lại.

“Những lúc ấy, ông muốn nói là... khi chiến đấu?”

“Đúng.”

Rider gật đầu chân thật như thể lời đáp của ông hoàn toàn bình thường.

“Nhưng...sao có thể chứ?”

“Bằng cánh tay trái, khi ta đang giữ thanh kiếm trong tay phải. Nếu tay trái ta đang nắm lấy yên cương thì một người hầu sẽ đọc nó cho ta.”

“...”

Waver chẳng còn biết nói gì trước câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng có gì phải ngạc nhiên đâu. Các chiến binh ở thời đại của ta đều sống cả đời trong chiến trận. Chiến đấu lúc ăn uống, vừa chiến đấu vừa ôm người tình, thậm chí chiến đấu ngay cả khi đang ngủ. Ai cũng có thể làm được điều đó.”

Cứ hỏi đi rồi ông ta sẽ huyên thuyên mãi. Người này dường như có thể làm được những điều đó thật, nhưng...

“Ông đang đùa, phải không?”

“Tất nhiên rồi. Ngốc ạ.”

Ông ta cười khúc khích và búng ngón tay vào trán Waver.

“Gyaa---h!!”

Cậu chẳng còn thời gian để nghĩ đến, chứ đừng nói tránh đòn. Dù thế nào, cậu đang ở ngay nơi đây, bám víu vào các thanh sắt bằng cả tứ chi và toàn bộ sức lực của mình. Waver còn không thể xoa vết thương trên trán, cậu chỉ có thể hét lên thật lớn.

“Này, nhóc, bất cứ ai cũng phải cười lăn ra trước câu nói đùa như vậy. Còn mặt cậu lại tái mét như thế là thiếu chí khí đấy.”

Lờ đi tiếng cười chế giễu của Rider, vị pháp sư trẻ thật sự hối tiếc đã chọn Heroic Spirit này trong cơn đau đến phát khóc.

“Tôi muốn về...về Anh Quốc...”

“Ta đã bảo đừng vội thế mà. Kìa, cuối cùng cũng có động tĩnh.”

“...Hở?”

Rider nghiêm nghị nhướn cằm chỉ về phía công viên bên bờ biển.

“Ngay cả ta, vị vua của các nhà chinh phục, chỉ vừa nhận ra vào chính lúc này, nhưng― đúng vậy, dường như còn một Servant khác trong công viên đó. Kẻ này cũng chẳng thèm giấu sự hiện diện của mình. Ngược lại, hắn đang đến gần kẻ đã đến sau chúng ta.”

“Và sau đó―”

“Cả hai dường như đang hướng đến cảng. Quả là một sự khiêu khích. Được lắm― Chúng ta sẽ nghiên cứu trận chiến của bọn chúng.”

Trước khi ai đó nhận ra, đôi mắt vị vua ánh lên tia sáng sắc bén của loài mãnh thú, đồng thời với giọng cười đầy sự đe dọa. Dù chỉ là một khán giả, nhưng thần trí của Heroic Spirit Alexander đã ở trên chiến trường.

Trong tâm trí của Waver lúc này, hoàn toàn bị động trên các khung sắt, sự khốn khổ lấn át cả sự tin tưởng đối với Rider. ―Vả lại, cậu hầu như chỉ nghĩ rằng mọi việc chẳng còn ý nghĩa gì nếu như mình rơi xuống.

--------------

Bờ tây của công viên được trải dài bởi những dãy nhà kho buồn tẻ. Đó là nơi chứa các phương tiện tại cảng, cũng đóng vai trò như bức tường ngăn cách khu công nghiệp phía đông với Shinto. Ban đêm, khi dòng người qua lại ngừng hẳn, ánh đèn sáng hờ hững phản chiếu trên nhựa đường càng làm khung cảnh thêm trống vắng. Từng khối cần trục vô chủ hướng đến mặt biển u tối, trông như một bầy khủng long hóa thạch kỳ dị.

Quả thực đây là nơi phù hợp cho các Servant chạm trán và phải đồng thời tránh tầm mắt của người dân thành phố.

Saber và Irisviel tiến đến giữa bốn làn đường dành cho các loại xe cỡ lớn, trang nghiêm như những đấu sĩ đến điểm hẹn sinh tử. Địch thủ cũng đã lộ diện, không hề trốn tránh. Bóng người cao dong dỏng đứng ngay trung tâm của con đường vắng tỏa ra một lượng prana cực lớn, mãnh liệt hơn cả bộ trang phục lạ thường của hắn, cho thấy rõ rằng đây không phải là người phàm.

Cả hai Servant dừng lại, đối mặt nhau với khoảng cách gần 10 mét.

Cuối cùng họ đã chạm trán Servant đầu tiên trong cuộc chiến. Saber cẩn thận quan sát kẻ thù mà cô sắp quyết đấu một trận sinh tử.

Đó là một thanh niên điển trai, với mái tóc dài gợn sóng chải ngược ra sau. Loại người này lọt vào mắt của người khác phái ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thanh giáo dài hơn hai mét, để cao qua đầu ắt hẳn là vũ khí của anh ta. Trong số bảy trường phái, đây là một trong ba “hiệp sỹ”― Saber, Archer, và các Heroic Spirit sử dụng thương. Rõ ràng người này là Servant Lancer.

Lạ thay rằng anh ta không chỉ có một cây trường thương đó.

Cùng với ngọn thương Lancer đang thả lỏng trong tay phải, để cho mũi giáo đặt trên vai, anh ta còn giữ một cây khác ngắn hơn bên tay trái, chiều dài khoảng một phần ba cây trước.

Để dễ dàng sử dụng một cây thương, thế đánh tất yếu là phải nắm bằng cả hai tay. Không thể tưởng tượng được có người lại giữ hai ngọn giáo như khi dùng đao kiếm.

Cả hai thanh đều được quấn chặt từ cán đến đỉnh bằng loại vải trông như một dạng bùa chú, che đi hình dạng của chúng. Đây ắt hẳn là phương cách chống lại việc phát hiện ra tên thật của Noble Phantasm.

“Cô thật tử tế khi đã đến đây. Tất cả những kẻ phô trương đi lại giữa phố ngày hôm nay chỉ biết co rúm rồi bỏ trốn... Chỉ mình cô đủ can đảm để đáp lại lời mời của ta.”

Với lời khen nhún nhường và cũng không kém phần phấn khởi, người đàn ông― Heroic Spirit Lancer liều lĩnh hỏi Saber, mà chẳng cần thủ thế.

“Tinh thần tỉ thí công bằng như vậy... Có phải ta đã đúng khi nghĩ cô là Saber?”

“Đúng thế. Vậy ắt hẳn anh là Lancer?”

“Thật là thế. ―Hừm, không khác thường khi xưng tên với đối thủ trong một trận chiến sinh tử sao? Dù gì đây cũng là một thú vui không bắt buộc, phải không?”

Saber rũ bỏ sự khiếm nhã một chút như để đồng ý với nhận định của Lancer.

“Tất nhiên là không. Cuộc chiến của chúng ta ngay từ đầu đã chẳng vì danh dự. Chẳng phải trong thời đại này anh cũng đang giương ngọn thương của mình vì chủ nhân?”

“Phù, chính xác.”

Bằng một biểu hiện kỳ lạ, Lancer trả lời với giọng điệu lãnh đạm và cay đắng, không giống với người muốn quyết đấu chút nào. Nếu nhìn kỹ hơn, anh ta là người có vẻ đẹp rất đặc biệt.

Nét mặt anh tuấn với sống mũi cao và chân mày dũng mãnh. Dù nụ cười có vẻ lãnh đạm, đôi mắt đó dường như đang giấu đi nỗi sầu bi thầm kín, tuy vậy phong thái nam tính mạnh mẽ vẫn tỏa ra từ người anh. Dưới mắt trái là một nốt ruồi duyên trông như giọt lệ nho nhỏ. Nó làm cho cái nhìn của anh thêm phần duyên dáng.

Quả thực đây là gương mặt có thể lấy đi trái tim người phụ nữ chỉ với một ánh mắt. ―Không, có thật là sắc đẹp tao nhã này chỉ đến từ gương mặt của Lancer?

Nép sau lưng Saber, Irisviel cau mày và kìm lại cảm xúc của mình.

“... Phép mê hoặc. Thật khiếm nhã khi dùng nó lên người đã kết hôn, thương sĩ.”

Rõ ràng Lancer đang phát ra một năng lực tâm linh để quyến rũ phái nữ. Do Irisviel là một homunculus thích ứng với việc sử dụng ma thuật, và sức đề kháng với phép thuật của cô cao hơn người bình thường nên mới thoát khỏi việc trở thành nô lệ khi nhìn vào người đàn ông này.

Lancer nhún vai cười cay đắng trước nhận xét của Irisviel.

“Xin lỗi nhé, nó là một loại nguyền rủa ta mang trong người ngay từ khi sinh ra. Có vậy thôi. Hãy trách việc ta ra đời, hay chính nữ tính của các người.”

Một ví dụ cho lời nguyền mê hoặc là “Mystic Eye” , nhưng người Lancer nhìn vào từ đầu đến giờ chỉ là Saber, anh ta chưa hề nhìn Irisviel ở phía sau. Bùa chú có thể đã phát huy tác dụng ngay khi Irisviel thấy gương mặt của anh. Vậy phải gọi nó là “Mystic Face” thay vì Mystic Eye. Cười thầm, Saber quan sát Lancer.

“Anh không trông đợi thanh gươm của tôi yếu đi bởi vẻ đẹp mã ấy chứ, chiến binh dùng thương?”

“Vậy thì rất mất hứng, nhưng quả thật khả năng kháng phép của Saber-class không hề vô dụng... Tuyệt lắm. Sẽ không hợp với danh tiếng ta đã có nếu giết một phụ nữ bị yếu đi chỉ vì gương mặt này. Thật mừng là đối thủ đầu tiên của ta lại kiên định đến vậy.”

“Hờ, anh đã muốn một trận đấu công bằng. Vậy ta rất vinh dự được đối mặt với một Heroic Spirit đáng tự hào.”

Hơi cường điệu, Saber đáp lời với một nụ cười kín đáo. Đó là nụ cười của những người mong muốn trận đấu sống còn hoàn toàn thẳng thắn.

“Vậy thì― chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Xoay hết một vòng để nhấc thanh trường thương khỏi vai, Lancer chĩa mũi thương ngắn từ phía tay trái. Thế đánh của anh ta, dang rộng cả hai thanh giáo như đôi cánh, thật là một phong cách khó hiểu.

Khí thế chiến trận của Saber cũng đang sục sôi, rồi bộc phát. Prana bao quanh bộ vét thanh mảnh màu đen như một cột xoáy― và chỉ trong giây kế tiếp, thân hình cô che phủ bởi một bộ giáp bạc màu xanh da trời. Áo giáp và găng sắt tạo ra bởi ma thuật mới chính là hình dạng thật sự của vị nữ vương xinh đẹp của các hiệp sỹ, như một Heroic Spirit.

“Saber...”

Lo lắng, Irisviel gọi từ đằng sau. Cô có thể cảm nhận khí thế chiến đấu từ cả hai Servant, cũng như bầu không khí bị chúng lấn át. ― Không có chỗ cho việc can thiệp vào cuộc đấu này.

Tuy vậy, cô không thể chỉ đứng nhìn. Ngay lúc này cô đang là Master thay thế của Saber.

“...Xin hãy cẩn thận. Tôi có thể hỗ trợ bằng phép chữa thương, nhưng giờ thì không được rồi...”

Không nói lời nào, Saber gật đầu.

“Cứ để Lancer cho tôi. Nhưng điều tôi lo ngại là Master đối địch vẫn chưa xuất hiện.”

Như Saber nói, núp trong bóng tối, Master của Lancer là mối đe dọa. Thông thường, Mater sẽ đứng cạnh Servant và chỉ thị cho anh ta khi cuộc chiến diễn ra, đồng thời hỗ trợ bằng phép thuật. Nếu Master của Lancer không hoàn toàn tin tưởng anh, ông ta sẽ ẩn mình đâu đó để quan sát trận chiến.

“Có thể hắn đang chuẩn bị một thủ đoạn nào đó. Xin hãy cảnh giác. ― Irisviel, tôi giao phía sau lưng cho chị yểm hộ.”

Cặp mắt màu ngọc bích điềm tĩnh nói thay lời. Một ánh mắt gan dạ.

Tin vào Heroic Spirit của thanh kiếm.

Là người mà Heroic Spirit này nhận làm chủ nhân, hãy tin tưởng chính mình, Irisviel. ― Đôi mắt cô nói như thế.

“... Tôi hiểu rồi. Saber, hãy đem đến chiến thắng.”

“Vâng. Sẽ là thế.”

Gật đầu kiên quyết, Saber bước lên phía trước.

Hướng đến thanh trường thương, nơi Lancer đang thủ thế...

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Novel Fate/Zero: Act 3 (P.2)

162:27:03

Trong khi Emiya Kiritsugu và Hisau Maiya gặp nhau tại một khách sạn bình dân ở Shinto, chiếc Volare Italia từ Đức đáp xuống khu F của một sân bay thuộc vùng lân cận thành phố Fuyuki.

Tuy cũng đang là mùa đông nhưng những cơn gió lạnh ở Nhật không khắc nghiệt như ở lâu đài Einsbern. Ngước nhìn những tia nắng dìu dịu của buổi non trưa, Irisviel von Einsbern cảm thấy cả người nhẹ hẳn.

“Đây là quê hương của Kiritsugu...”

Một nơi tuyệt vời. Tuy đã được biết đến Nhật qua tranh ảnh nhưng được tận hưởng bầu không khí thực sự khiến Irisviel cảm thấy thoải mái lạ thường.

Thực ra không chỉ tinh thần cô khoan khoái. Đến như một du khách, Irisviel đã đem rất nhiều quần áo thông dụng dễ hoà nhập thay vì váy áo ở lâu đài. Với bốt đế thấp và váy dài đến gối, nhất cử nhất động của Irisviel đều nhẹ tênh như thể cô vừa được tái sinh.

Tuy nhiên, đối với một người mang họ Einsbern đã sống tách biệt quá lâu với thế giới bên ngoài như Iri, cách ăn mặc mà cô cho là phù hợp để ra ngoài, hoàn toàn chẳng hợp chút nào. Áo cánh lụa, bốt cao đến gối, áo khoác viền lông cáo bạc, tất cả dễ khiến người ta nghĩ đến những công nương quý tộc; Irisviel như một viên ngọc quý đến từ miền đất lạ. Những trang phục đó thường chỉ thích hợp cho những siêu mẫu, nhưng đối với Irisviel lớn lên trong lụa là châu báu thì đã quá quen thuộc. Irisviel tưởng rằng nhờ chúng cô sẽ hoà mình vào cư dân thành phố, nhưng không thể nào, bởi chỉ riêng vẻ đẹp rạng ngời của cô đã quá rực rỡ để có thể che giấu.

“Sao, Saber? Cảm giác đi máy bay thế nào?”

Bước về phía đường băng sân bay, Irisviel hỏi Saber, người đang rời thang nối để xuống mặt đất.

“Chẳng có gì đặc biệt. Chán hơn tôi nghĩ.”

Saber không hề nói dối; trong đôi mắt xanh không gợn một chút sóng.

“Ồ, tệ vậy. Tôi cứ tưởng cô sẽ bất ngờ và thích thú lắm cơ đấy.”

“...Iri, chị cứ xem tôi là người nguyên thuỷ mãi.”

Iri cười rạng rỡ với Saber đang cau có.

“Bay trên trời không có gì hấp dẫn với một Heroic Spirit sao?”

“Cũng không hẳn, nhưng là một Servant được triệu hồi đến thế giới hiện đại, tôi đã được cung cấp thông tin về thời đại này rồi. Hơn nữa, là Saber, tôi sở hữu kĩ năng điều khiển. Ngay lúc này, tôi có đủ khả năng để lái chiếc máy bay đó.”

Nghe vậy, Irisviel tròn mắt vì ngạc nhiên.

“Cô---lái được máy bay hả?”

“Có thể. Tôi có khả năng lái tất cả các loại phương tiện giao thông. Nếu được ngồi trên yên và cầm cương, tôi có thể xử lý theo bản năng.”

Iri không nhịn cười nổi trước cách giải thích của Saber. Cô ấy chưa nhìn thấy buồng lái máy bay bao giờ. Chẳng biết Saber sẽ nghĩ gì khi thấy người phi công ngồi giữa một đống máy móc thay cho yên ngựa và dây cương của cô ấy nhỉ?

Nhưng Saber đã nói đúng về phần kĩ năng. Khả năng điều khiển vật thể của Saber class đạt đến mức độ sử dụng thuần thục tất cả các loại phương tiện, ngoại trừ quái thú và linh thú. Nếu cần, chắc chắn Saber có thể điều khiển các phương tiện hiện đại như xe hơi hay xe đạp.

“Tôi vẫn hơi thất vọng một tí. Cô nhất định là Servant đầu tiên ngồi trên máy bay với một cơ thể bằng xương bằng thịt đấy.”

“...Chị hiểu cho, tôi không giỏi ăn nói.”

“Ồ, không không ---- đừng bận tâm. Ý tôi không phải như cô nghĩ đâu.”

Các Master ngoại quốc bằng cách nào đi chăng nữa cũng phải đến Nhật Bản, nhưng đi cùng Servant ở dạng hình thể theo một nhóm hai người như Irisviel và Saber là một trường hợp đặc biệt.

Nguyên nhân là do Saber. Mặc dù cùng là Heroic Spirit nhưng Saber có những hạn chế nhất định mà các Servant khác không gặp phải. Trở ngại lớn nhất là cô ấy không thể linh hồn hoá. Saber không có khả năng triệt tiêu dạng hình thể để di chuyển tốc độ cao hoặc “cắt” đường dẫn prana từ Master khi không chiến đấu, những khả năng mà các Servant khác đều có. Rõ ràng, linh hồn của vị anh hùng mang tên Arturia có những điểm khác biệt với các linh hồn khác…vì một lý do mà đến Irisviel cũng không biết. Lễ triệu tập đã diễn ra hoàn hảo, và sự liên kết giữa Kiritsugu và Servant cũng không có vấn đề gì.

Saber không thể vô hình ẩn thân trước mặt người khác, đương nhiên cũng chẳng thể đi đâu trong bộ áo giáp cồng kềnh được. Vì thế nên cô phải ăn mặc như người bình thường, và đi đôi với Iri.

----- Tuy vậy, Irisviel rất hứng thú khi đi cùng Saber trong những bộ quần áo ấy.

“Saber này, có cô đi chung, tôi vui lắm. Tôi ngắm cô mãi mà không biết chán.”

“? Tại sao?”

“Không, chẳng có gì hết. Đừng để ý.”

Iri quay mặt đi, cố giấu một nụ cười. Saber nhận thấy ngay cử chỉ đáng ngờ ấy.

“Chỉ khi nào có chuyện giấu tôi chị mới cười như thế. Nói thật đi.”

“Chà, cô cứ ở dạng hình thể mãi cũng chẳng sao. Tôi thích chọn quần áo cho cô lắm, như bộ này này.”

“...”

Vô tư thật --- Saber định trả lời, nhưng rồi buông một tiếng thở dài thay thế. Việc cô không thể tự phân giải về cơ bản đã là một trở ngại khiến Master khó xoay sở. Đúng là nhiệm vụ của họ không phải để thoải mái thư giãn, nhưng nói với Master của mình rằng nó chẳng có gì đáng cười lại càng khiến sự việc rắc rối hơn.

“Iri, ăn mặc như vầy ở đây có hợp không vậy?”

“Có…chắc vậy. Lần đầu tiên tôi đến nơi này nên cũng không khỏi bỡ ngỡ…”

Nếu một người thứ ba với cảm nhận thông thường của người dân Nhật Bản có mặt vào lúc này, ắt hẳn ông ta sẽ bảo rằng Irisviel hoàn toàn khác thường.

Trước khi khởi hành, Irisviel đã lấy các số đo của Saber và đặt hàng một bộ comlê xanh đen và một chiếc cà vạt đen kiểu Pháp cho người thợ may tại sân bay Frankfurt. Quá đủ để khiến Saber trông như nam giới.

Đặt may quần áo cho một cô gái trẻ cao chưa đến 155cm như vậy, nghe có vẻ kì lạ, nhưng nếu là cho Saber thì lại là chuyện khác.

Nét nghiêm nghị và vẻ lạnh lùng trên gương mặt Saber không phải vẻ đẹp đặc trưng của phái nữ. Chính vì vậy nên khi cải nam trang, Saber trông như một chàng trai trẻ có gương mặt khôi ngô khó ai bằng. Vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt nhẵn và nước da trắng, có thể xem là vẻ cuốn hút của một chàng trai trẻ.

“Tôi chọn bộ đó để cô đi với tôi cho dễ , cô không thích sao?”

“Không, không phải. Mặc thế này dễ hoạt động, vả lại tôi đã quen ăn vận như đàn ông rồi. ”

Saber đương nhiên phải có quần áo thường, nhưng dường như Irisviel đã xem việc chọn quần áo cho Saber như một thú vui hơn là nhu cầu của cô ấy.

Giao hành lý cho hai người hầu gái đi cùng, Saber và Irisviel tay không tiến về phía quầy thủ tục. Sau khi vận chuyển hành lý về căn biệt thự của nhà Einsbern ở ngoại ô Fuyuki bằng một đường khác, hai cô hầu gái ấy sẽ trở về nhà. Họ không đồng hành cùng Irisviel trong Heaven’s Feel. Chẳng có lý do gì để cuốn những người không liên quan vào nơi nguy hiểm. Trong cuộc chiến này, Irisviel sẽ phải tự lo liệu cho mình, với sự bảo vệ của Saber.

Nhanh chóng hoàn thành các thủ tục nhập cảnh, Irisviel và Saber băng qua hành lang sân bay. Trên đường đi, tất cả các nhân viên tại đây đều sững sờ trố mắt nhìn theo Irisviel và Saber khiến cả hai đều khó chịu.

“ Iri, hình như…trang phục của tôi có vấn đề thật?”

Cảm thấy những ánh mắt dõi theo từ những người qua lại trên hành lang, Saber thì thầm, vẻ khó chịu.

“Chà, có lẽ là trông lịch lãm quá chăng...”

Iri chỉ có thể cười cay đắng, bởi cô cũng đang là trung tâm của sự chú ý chứ chẳng hơn gì. Nói thế nào đi nữa, cả hai đều có vẻ đẹp rực rỡ. Thêm vào đó, trang phục của cả hai quá kì lạ và nổi bật, tạo thành một cặp đôi rất cân xứng. Hướng về phía cả hai không chỉ có những cái nhìn tò mò mà cả những ánh mắt đố kị.

“Đi thôi, Saber. Băn khoăn cũng chả ích gì.”

Nói đoạn, Irisviel nắm lấy tay Saber với một gương mặt khổ sở.

“Cuối cùng cũng tới Nhật rồi. Trước khi cuộc chiến bắt đầu, cứ chơi cho đã cái nào.”

“Không, Iri, chúng ta không đến đây để chơi...”

Trong khi Saber lầm bầm phản đối, Irisviel đi như chạy để tìm taxi. Vì nhiều lý do, Saber vẫn chưa nhận ra cô ấy toả sáng đến dường nào.



Không lâu sau, trời đã về chiều; ánh tà dương nhuộm đỏ cả một góc trời tây.

“Sinh động quá…”

Khi chiếc xe hơi thuê chạy qua khu quảng trường trước sân ga Fuyuki, Irisviel choáng ngợp vì ấn tượng trước cảnh xe cộ tấp nập buổi xế chiều. Trong khi đó, Saber ngồi bên cạnh cô đang chuyên tâm nghiên cứu khu vực xung quanh như một nhà cầm quân đang đo đạc địa thế của chiến trường.

“Kiritsugu cũng đã đến, đúng không?”

“Phải. Anh ấy đã sắp xếp để có mặt trước chúng ta nửa ngày.”

Đến nơi, Kiritsugu lập tức ẩn mình và đi theo một lộ trình hoàn toàn khác với nhóm Irisviel. Ông đáp chuyến bay lữ hành đến sân bay quốc tế Shin-Ōsaka rồi chuyển sang đường tàu hỏa đến Fuyuki.

“Chúng ta sẽ gặp nhau chứ?”

“Chắc chắn. Anh ấy sẽ đến gặp chúng ta.”

Tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng thực sự, Saber khá bất ngờ vì kế hoạch của Irisviel và Kiritsugu mà cô chẳng lấy làm hài lòng cho lắm.

“Vậy thì, kế hoạch bây giờ ?”

“À, phải....Chúng ta sẽ theo dõi mọi chuyển biến của tình hình và tự điều chỉnh cho phù hợp”

“Ý chị là chẳng có việc gì làm?”

“Chính xác.”

Iri cười một cách ngây ngô mà đối với Saber đang chán nản thì chẳng khác gì một nụ cười tinh ranh chọc tức.

"Nhưng như vậy thật phí. Chúng ta đã cất công đến tận đây."

Mỉm cười nhìn dòng xe cộ qua lại, Irisviel dạo bước trên đường, trông hơi thất vọng. Saber, cảm thấy bối rối, liền theo bên cạnh.

“Thế thì ---- còn việc truy lùng các Servant khác? ”

“Hmm. Không được.”

Bác bỏ một cách dứt khoát, Irisviel xoay lưng đối diện với người bạn đồng hành, mắt long lanh.

“Coi nào, Saber. Hiếm mấy khi có dịp, sao chúng ta không thử đi ngắm nghía xung quanh thành phố. Hẳn là thú vị lắm đây.”

“...”

Trong chốc lát, Saber sững sờ trước một lời đề nghị không ngờ tới; nhưng ngay lập tức, cô nghiêm mặt lại:

“Iri. Chúng ta không thể bất cẩn như vậy. Ta đang ở giữa vòng vây kẻ thù, phải chú ý thăm dò vùng đất Fuyuki này. Đừng quên là Heaven’s Feel đã bắt đầu.”

“Chuyện đó thì tôi tin ở cô, Saber. Nếu có Servant ở gần, cô sẽ cảm nhận được, đúng không?”

“Phải...cái đó thì đúng.”

Dù đang ở dạng hình thể hay linh hồn thì các Servant cũng có thể cảm nhận sự có mặt của Servant khác. Đương nhiên, mỗi người có một phương thức truy tìm kẻ địch khác nhau, và có những Servant có khả năng xóa bỏ sự hiện diện của mình, điển hình là Assassin.

“Về phần mình, tôi có thể cảm nhận sự hiện diện của kẻ địch trong phạm vi khoảng 200 mét. Những Servant mạnh tương đương tôi cũng có phạm vi tương tự."

“Tôi hiểu...Nhưng hiện giờ, lúc này, tại đây, không có mặt Servant nào khác, đúng không?”

“Thì đúng vậy, nhưng...”

Khi muốn tìm kiếm những kẻ địch ẩn mình, đường hoàng xuất hiện trên đường phố để nhử chúng lộ diện cũng là một kế hoạch khả thi. Một cách làm khá táo bạo, nhưng vì Saber không thể chủ động truy tìm nên chẳng còn cách nào khác. Không có khả năng vô hình hoá, Saber cũng mất đi cơ hội do thám mật.

Nhưng Saber có cảm giác rằng đề xuất này của Irisviel xuất phát từ lý do cảm tính hơn là phục vụ cho một kế hoạch nào. Thực tế, Saber cảm thấy gợi ý ấy chẳng gì hơn một lời mời du ngoạn ngắm cảnh.

“Iri, chúng ta nên cố định ở đâu đó và tìm cách bắt liên lạc với Kiritsugu để lên kế hoạch ngay đi. Chẳng phải nhà Einsbern đã chuẩn bị một căn biệt thự ở ngoại ô sao?”

“À, ừ….phải, họ có chuẩn bị.”

Giờ thì đến lượt Irisviel ấp úng. Rõ ràng rằng cô nhận thấy thái độ của mình không phù hợp lắm với hoàn cảnh hiện tại. Đoán chừng có lý do gì đặc biệt, Saber hỏi.

“Sao chị cứ nhất định phải tham quan thành phố này?”

“Cô cũng biết...lần đầu tiên tôi tới đây mà.”

Đôi chút áy náy, Irisviel cúi gằm mặt khi trả lời. Saber thở dài vì bất ngờ:

“----Chị biết đấy, tôi đã được cung cấp kiến thức về thế giới hiện đại rồi. Đương nhiên tôi cũng có chút hiểu biết về vùng đất sẽ trở thành chiến trường này. Iri, nơi này không thực sự là một nơi lý tưởng để ngắm cảnh đâu. Ở đây chẳng có thắng cảnh gì nổi tiếng cả.”

“Không, không phải. Ý tôi là…”

Như một đứa trẻ cứ khăng khăng chưa chịu nói cho rõ ngay, Irisviel thoáng ngập ngừng rồi mới thú nhận rõ ràng.

“Tôi ---- đây là lần đầu tiên tôi đựơc ra ngoài.”.

“...Hả?”

Chưa thể hiểu ngay, Saber tiếp tục lắng nghe, gần như chết lặng.

“Thì tôi nói rồi đó, như thể vừa được tái sinh ---- đây là lần đầu tiên tôi được biết đến thế giới bên ngoài mà.”

“Vậy là từ khi ra đời cho đến giờ…chị ở suốt trong toà lâu đài đó ư?”

Khó chịu trước lời kết luận, Irisviel cúi mặt trong thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu.

“Tôi là một con rối được tạo ra chỉ vì Heaven’s Feel. Các bậc trưởng bối luôn bảo tôi không cần ra ngoài.”

Cuộc đời Saber, cũng như Arturia, gần như không hề có hạnh phúc. Nhưng cô không khỏi chạnh lòng trước người phụ nữ này; một con chim trong lồng, suốt cuộc đời phải giam mình nơi toà lâu đài quanh năm giá buốt.

“Đương nhiên là trông tôi cũng đâu đến nỗi không biết gì, đúng không? Đặc biệt là từ khi Kiritsugu đến. Anh ấy đã cho tôi xem nhiều cảnh đẹp, giảng cho tôi nghe nhiều sự kiện quan trọng, bằng tranh vẽ hay phim ảnh. Về New York, về Paris, về khắp nơi trên thế giới, và cả Nhật nữa.”

Cười khổ sở, Irisviel đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập xung quanh mình.

“Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy thế giới bên ngoài bằng chính đôi mắt của mình. Có lẽ vì vậy nên tôi hơi hăng hái quá. Tôi xin lỗi.”.

Saber gật đầu, nhẹ nhàng chìa cách tay trong bộ lễ phục màu đen về phía Irisviel .

“...Saber?”

“Tôi cũng chỉ vừa đến thị trấn này lần đầu tiên ----- nhưng hộ tống người đẹp cũng là nhiệm vụ của hiệp sĩ. Nếu chị vui lòng.”

“----Cảm ơn cô.”

Ánh mắt sáng bừng hạnh phúc, Irisviel vòng tay qua khuỷu tay Saber.

Thời gian vẫn còn nhiều, trước khi đêm xuống.

o0o


Saber và Irisviel nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Người phụ nữ quý phái với mái tóc màu bạch kim lấp lánh choàng chiếc áo len casơmia, khoác tay một thanh niên trẻ có gương mặt thanh tú. Bạn không thể tìm thấy sự kết hợp này ở đâu ngoài những bữa tiệc cocktail của các ngôi sao điện ảnh.

Cảnh tượng chỉ có trên màn bạc ấy đang diễn ra trên một con đường nơi thị trấn nhỏ ở Nhật Bản. Tất cả những người đang đi trên đường đều phải dừng lại đứng nhìn mất mấy phút.

Hai người ấy, nom không giống một đôi tình nhân đang hò hẹn, cũng chẳng có vẻ tò mò thán phục thường thấy của du khách ngắm cảnh; dường như họ chỉ đi theo một lộ trình vô định, không xác định rõ điểm dừng. Cũng có đôi lúc, họ đột ngột dừng lại, ngắm nhìn ánh tà dương phản chiếu trên những ô cửa kính của các toà nhà hay những cửa tiệm; ngoài ra, họ không làm gì đặc biệt. Họ không ghé qua bất cứ cửa hiệu nào, cũng chẳng dừng lại nghỉ chân tại quán cà phê nào.

Như hai kẻ ngoài cuộc biết điều, họ đơn giản chỉ tách mình khỏi dòng người tấp nập, lặng lẽ đứng nhìn cuộc sống thường nhật trong thành phố từ một góc nhìn thích hợp.

Không biết từ khi nào, vầng thái dương đã khuất bóng sau những dãy núi xa xa; màn đêm buông mở ra một gương mặt khác của vùng thành thị. Irisviel thở dài, choáng ngợp trước khung cảnh lung linh muôn màu nghìn sắc.

Có thể trên thế giới còn rất nhiều những thành phố về đêm lộng lẫy hơn Fuyuki, nhưng Irisviel quá ấn tượng với khung cảnh trước mắt, như thể lần đầu tiên được đặt tay lên một kho báu.

“Thật đẹp quá…Cảnh sinh hoạt của con người khiến đêm đen rực sáng...”

Iri thì thầm trong xúc động. Saber lặng lẽ gật đầu. Dù sống trong thời đại đã lùi xa hàng thế kỉ, Saber vẫn không hề có cảm xúc gì trước những cảnh tượng cô chỉ mới nhìn thấy lần đầu. Tuy nhiên, vẻ tĩnh lặng chỉ là bề ngoài; trong lòng Saber đang như tơ vò trăm mối.

Đây là cứ địa của kẻ thù – nhận định này không thể thay đổi.

Rõ ràng Saber không mấy xuất sắc trong chuyện tìm kiếm kẻ thù, và tuỳ trường hợp, Servant địch có thể tìm thấy Saber khi cô đi thong dong trên đường. Khó có thể tưởng tượng kẻ địch lại tấn công trực tiếp ở chốn đông người, nhưng một đòn tấn công vào đúng thời điểm bất ngờ lao đến cũng chẳng có gì lạ.

Mặc dù vậy, Saber đồng ý để Irisviel thoải mái tận hưởng trong một khoảng thời gian ngắn mà không phiền trách gì; vì cô tin tưởng tuyệt đối vào thanh kiếm của mình.

Cô được triệu hồi với tư cách là Heroic Spirit thuộc trường phái mạnh nhất trong cuộc chiến Chén Thánh, vị trí của kiếm sĩ. Không Servant nào trội hơn Saber về mặt cận chiến. Cô có thể mở đường máu thoát thân trong bất cứ hoàn cảnh bất lợi nào.

Thực ra, một đòn tấn công bất ngờ là thứ cô mong muốn. Chống cự một cách sòng phẳng, lật ngược tình thế và sau đó ra đòn kết liễu. Nếu có một kẻ quá ngu ngốc đến nỗi có ý định biến Saber thành kẻ thù của mình, cô sẽ nhắc cho hắn nhớ rằng Saber class không chỉ có sự lịch thiệp.

“...Saber này, cô muốn ngắm biển không?”

Nhìn thấy Irisviel không giấu nổi sự phấn khích, Saber nhẹ gật đầu. Dù thế nào sự căng thẳng sẽ chẳng đem đến kẻ địch..

Cô đã thề bảo vệ Irisviel đến cùng. Vì vậy, khi Irisviel đang vui vẻ, cô phải bảo vệ Iri. Đó là sức mạnh từ lòng kiêu hãnh của một hiệp sĩ.

o0o


Đối diện cây cầu bắc qua Miongawa là một bờ biển mênh mông.

Đêm khuya thanh vắng, hai người tản bộ dọc bờ biển. Gió biển vi vu không ngừng thổi tung mái tóc dài màu bạch kim của Irisviel, trông chẳng khác gì dấu tích còn để lại của một ngôi sao băng vừa bay vụt qua. Những đôi bạn trẻ yêu nhau thường ghét sự lạnh lẽo của buổi đêm mùa đông ở biển nên thường chỉ đến vào mùa hè; nhưng Irisviel - mới được nhìn thấy biển cả lần đầu tiên trong đời – thì chẳng màng gì đến cái lạnh mà cô đã quá quen thuộc ở nơi quê nhà.

“Đáng lẽ ta nên đến khi trời chưa quá tối thế này...”

Đứng nhìn cảnh biển về đêm chỉ toàn một màu đen ảm đạm, Saber nói với vẻ xin lỗi. Nhưng Irisviel không quan tâm đến điều đó, cô vẫn say mê ngắm nhìn chân trời đằng xa đã chìm trong đêm đen.

“Không sao. Biển ban đêm cũng đẹp lắm. Cứ như một tấm gương phản chiếu bầu trời đêm”.

Lắng nghe tiếng sóng vỗ ầm ầm bất tận, nụ cười tràn ngập gương mặt Iri.

Đôi má Irisviel ửng hồng vì niềm sung sướng. Với nụ cười hồn nhiên, thơ ngây, trông cô như một thiếu nữ đang độ xuân thì hơn là một người phụ nữ đã có chồng con.

“Thật hết ý - dạo quanh một thành phố lạ cùng một chàng trai lịch thiệp, quả là một kỷ niệm khó quên”.

“Tôi đóng vai quý ông khá đấy chứ?”

Nghe Irisviel hoan hỉ nói, Saber giễu đùa bằng giọng trêu chọc, thật khác với vị Heroic Spirit ương bướng thường ngày.

“Tuyệt. Không có gì để chê cả. Saber, hôm nay cô đã là một hiệp sĩ hoàn hảo.”

“Đó là niềm vinh dự của tôi, thưa công chúa”.

Người phụ nữ vận bộ áo đen nhã nhặn cúi mình, làm cho Irisviel thấy hơi ngượng, phải quay đầu nhìn bâng quơ vào mặt biển.

“Saber, cô thích biển không?”

“Vào thời tôi, ở đất nước tôi....bên kia bờ đại dương bao giờ cũng là kẻ thù.

Điều đó có phần khó chịu hơn là hấp dẫn.”

“Tôi hiểu...”

Nghe câu trả lời từ Saber, nét mặt Irisviel lộ đôi chút u uẩn.

“Thật khó tha thứ. Cô cũng là phụ nữ như tôi mà.

Với người từng là vua Arthur, hẹn hò chắc chắn là việc không thể chấp nhận.”

"Vâng, phải."

Saber khẽ nhún vai, mỉm cười lãnh đạm. Cô không hối hận vì đã chôn sâu sự nữ tính của mình. Thay vì vậy, lồng ngực Saber phập phồng niềm kiêu hãnh mỗi khi dẫn đầu đoàn quân xông pha nơi chiến trường.

“Nhưng Iri, có lẽ chị thích đi dạo với Kiritsugu hơn là đi với tôi nhỉ?”

Khi ấy, đến lượt khuôn mặt Irisviel giãn ra một nụ cười.

“Kiritsugu ... không thể đi dạo với tôi đâu. Anh ấy sẽ rất khổ sở giữa nhiều cảm xúc lẫn lộn.”

Gương mặt Saber thấp thoáng vẻ mơ hồ vì chưa hiểu câu trả lời của Iri.

“Kiritsugu không vui khi dành thời gian cùng chị ư?”

“Không phải. Kiritsugu sẽ hạnh phúc chẳng kém gì tôi...Nhưng cũng chính vì vậy nên anh ấy không thể dành quá nhiều thời gian với tôi được. Với anh ấy, “hạnh phúc” đồng nghĩ với đau khổ.”

“...”

Phân tích kĩ càng từng lời từng chữ của Irisviel, Saber cố gắng thấu hiểu sự mâu thuẫn trong con người Kiritsugu.

“Ông ấy không thể chịu nổi sự hạnh phúc. Đó là phần yếu đuối của ông ấy ư?”

“Có thể. Để tiếp tục theo đuổi mục tiêu, anh ấy phải tỏ ra vô cảm, nhưng tận sâu trong lòng, Kiritsugu vẫn luôn tự dằn vặt mình.”

Irisviel hướng mắt về phía biển khơi với một cái nhìn xa xăm. Cô nghĩ về chồng mình, đang ẩn náu đâu đó trong thành phố, chuẩn bị cho cùng một mục đích như cô...

Saber ngẫm nghĩ một lúc về những lời Irisviel nói.

.....Cuộc nói chuyện bất ngờ chuyển sang một chủ đề không mong đợi. Họ những tưởng đêm nay sẽ kết thúc một cách nhẹ nhàng.

Không hề do dự, Saber kéo cánh tay của Irisviel.Chỉ với động tác này, Irisviel hiểu ngay vấn đề và liếc nhìn Saber.

“...Một Servant địch?”

Cảm giác về sự hiện diện vẫn không biến mất. Cách đó khoảng 100 mét, hắn đang cố ý lộ diện như một cách thách thức. Rõ rành rành tuy có nhận thấy sự hiện diện của Saber, nhưng hắn không hề rút ngắn khoảng cách mà còn từ từ lui ra xa.

“...Hình như kẻ đó đang khiêu khích chúng ta.”

“Hmm. Trung thực đấy. Hắn muốn chọn chiến trường?”

Giọng không một chút căng thẳng, Irisviel nói, vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Trong tình huống nguy cấp này, đó là bằng chứng cho lòng tin tuyệt đối vào Saber. Điều này khiến Saber thay đổi cả đánh giá ban nãy về nữ chủ nhân của mình.

“Có vẻ đối phương cũng đang chờ đợi như ta. Cố ý để lại dấu vết để kẻ khác lần theo...Một Servant cận chiến, giống cô, phải không?”

“Có khả năng là Rider hoặc Lancer. Một đối thủ thẳng thắn.”

Irisviel đáp lại cái gật đầu của Saber bằng một cái mỉm cười bình thản.

“Vậy thì, chấp nhận lời khiêu chiến nhé?”

“Đồng ý.”

Rất nguy hiểm nếu mắc bẫy và đuổi theo kẻ địch đến một chiến trường có lợi cho hắn; nhưng Saber không phải kẻ bạc nhược đến nỗi phải e ngại những trò vụn vặt đó, và chủ nhân của cô cũng không đánh giá thấp Servant của mình.

Dấu hiệu của kẻ địch tiến ra xa hơn, Saber bắt đầu bước đi một cách đầy tự tin trong im lặng. Irisviel cũng bước theo, không quên bật công tắc của một thiết bị cầm tay trong túi áo. Đây là “máy định vị” Kiritsugu đã đưa cho cô, nhằm giúp ông nắm bắt được vị trí của nhóm Irisviel từ xa. Một công cụ hoạt động không cần prana, được Kiritsugu chọn dùng có chủ đích.

Irisviel tin tưởng sức mạnh của Saber. Bất cứ kẻ địch có cấp độ thấp hơn Saber đều sẽ bị hạ gục trong chớp mắt chỉ với một đường kiếm từ vị Servant đáng tự hào này― đó là tình huống dễ dàng mà cô trông đợi.

Đúng vậy, nhiều hơn lúc nào hết... Cô muốn vị hiệp sĩ của mình kết thúc trận đấu trước khi Kiritsugu thực sự giao chiến.