
Truyền Thuyết về Thần Kiếm Vĩnh Hằng

Dẫn nhập: Tiền kiếp
...
Đây là đâu?
Tôi mơ hồ nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Một cô gái ngay trước mặt tôi.
“Farna klaras harlsurno, hanu kiniko wasay dakusan rekasanno kirunaresuuna.” Cô ta cất tiếng.
“Iska.... Kunen.... Horou.”
Thứ ngôn ngữ lạ lẫm mà tôi không hiểu được, nhưng lại đang tự động đáp lời.
Giọng cô ấy thật dịu dàng, như thể thốt lên một bài hát , “Sokuru tesuhaa. Fanau karas? Kinowase susuhou!”
Và… cô đưa tay về phía tôi, khẽ mỉm cười. Tôi liền nắm chặt bàn tay ấy... thật chặt... thật chặt...
“Soku hates hasakikana! Hektsuki maus. Nasusunu o semu’o yoteto, panau keras hasakikana!” Có cảm giác như cô ấy cũng thế, và tôi đứng dậy, ngạc nhiên vì mình có đôi chân như đời thực.
Bất ngờ mọi thứ mờ dần.
Tiếng kim loại chạm nhau vang khắp nơi, và máu bắn phụt xuống đất.
Hah... hah... Hah... “Kuta, sunnu... kuta sunuu... shimin desuufuu fanaon harusu hetsuaku na horou!” Với từng hơi thở hổn hển, tôi nhảy bổ xuống kẻ địch, và chỉ trong chớp mắt, máu thấm đẫm lưỡi gươm trên tay. Đôi mắt tôi lại đang chứng kiến khung cảnh quen thuộc... của cơn ác mộng.
Cơn ác mộng vẫn luôn lặp lại. Đã bao nhiêu lần tôi phải mơ thấy nó? Tôi... “Tôi là ai?” Đây... “là gì?” Một thảm kịch mà tôi liên hồi hứng chịu.
Giấc mơ tôi bắt đầu có từ thưở nhỏ.
Và rồi... cứ thế, người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt tôi. Lưỡng lự, tôi hạ thấp thanh gươm, hướng về phía hắn.
Phải nhẫn tâm.
“HAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!” Với sự thôi thúc phải hủy diệt, tôi đâm thẳng đến, khiến máu bắn tung tóe lên má. Ai thèm quan tâm đến chúng chứ? Tôi thọc lưỡi gươm vào tim kẻ thù.
“Ugh...!” Miệng hắn ùng ục. “Falawu klaras hiemfisen... rekasan no kirunaresuna... kura ryufiesa tenaumua nasek... iahoua... kura rehana sein miok!” phát lên một lời nguyền vào phút cuối. Những lời lẽ vô nghĩa đối với tôi, kẻ đang kẹt trong giấc mơ này. Dù thế, tôi vẫn biết tác dụng của nó. Năng lượng từ vết thương của hắn chảy sang thanh gươm như thể một sinh mạng.
... Phải mạnh mẽ hơn. Để giết chóc, tôi phải mạnh mẽ hơn. Tôi thỏa mãn rút thanh gươm khỏi người đối phương, khiến máu vương vãi khắp cơ thể. Thanh gươm trên tay tôi, rực sáng ánh bạc, cũng thấm đầy máu. Đó là hình ảnh của tôi... trong giấc mơ này. Tôi nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, trong trạng thái vô thức.
Nơi này, như tôi đã thấy biết bao lần, là một mê cung, trông như tán cây khổng lồ. Câm lặng trong thanh bình, với nhịp đập từ cuộc sống khắp các thế giới. Khi nhìn lên, bạn sẽ thấy không gian thăm thẳm. Khi nhìn xuống... lại như hơi thở của địa ngục. Nhưng... với một giấc mơ, chúng chẳng có gì là kỳ lạ nữa. Một giấc mơ với cảm giác như thật. Đã bao nhiêu người chết dưới tay tôi? Vậy mà như minh chứng cho giấc mơ này... họ đều trở thành ánh sáng và tan biến vào thinh không.
Một cuộc thảm sát vừa diễn ra tại đây. Không... nó chỉ mới bắt đầu. Qua đôi tay này.
Giết.
Giết.
Giết.
Giết.
Bữa tiệc đẫm máu lặp đi lặp lại không hồi kết.
Hương vị của máu. Cùng sự thích thú qua cuộc tàn sát.
... Và sau đó là câm lặng đến một giờ.
“Himeora... iis ryuuhaueites... Raerik, kinika semu ryuu ruuis. Rihaueites.” Phấn khích trong cơn giết chóc, tôi cất tiếng như đang độc thoại. Tuy nhiên, chính tôi cũng không hiểu mình đang nói gì.
“Musanoto sein netotsuna! Sasorek wa Himeora aremit fanaon ra obu rekasan?” Cô gái với mái tóc dài đen nhánh cau mày nhìn tôi. “Zosuka wa ji fanaon nis ya samoren ninenoi...” Giọng cô run lên như đang giận dữ.
Lại một lần nữa, tôi mất dần thị lực, giống những cơn mơ trước đây. Có vẻ như dòng thời gian đang trôi đi.
Đối diện tôi là một người đàn ông. Sau lưng là hai cô gái. Một có mái tóc đen dài, người còn lại tóc ngắn và hành động như một con rối.
“Hyaga sem Faim, hiamika eksos near a fanaon ryurumina na iska. Teim ji’fanaon no’kirunaresuuna, sem su hyaki o waturu hyaku sosu.” Người đàn ông lẩm bẩm một cách lạnh lùng. “Arunine kauto fanaon mi Yaharagi kauto fanaon. Ryuhesuku mi Sajitarlu retingu fanaon mi Shemin ratetoa fanaon. Ab fanaon sein konfu irasute mi kutef iraste. Ryu haarusa shihai tosem sein suto aana homest ranates ya tesuteru.” Giọng anh ta như đào sâu vào quá khứ. Dù không hiểu ý nghĩa của nó, tôi có thể cảm thấy sự buồn bã.
Mắt anh ta nheo lại. “Iddo shikur sein akurokusu. Ji fanaonno kirunaresuna.”
“...Rutsuruji. Demajino ji fanaon.”
“Nikada mi horou yamini inimu raes wa kirunaru natensu.” Một nụ cười tự mãn. “Yamini deabayusu na nikadu kamika.” Kèm theo đó là tiếng cười khe khẽ , “Ikuharu rikariruushiku neha u sak totes.... Hakenis ru tinareru.”
“Uuted.... Semini maku mi harou ryuyanemaku sungsem hates kinika neseshiha.” Giọng tôi vẫn bình thản.
Người đàn ông thủ thế. Trận chiến đã bắt đầu. Tôi giữ chặt kiếm, và đứng trước anh ta. Anh ta cất tiếng, lưỡi gươm chĩa vào mặt tôi, “Krous hakiwakatakaras. Deharuka i des.... Hasaki kana chifana ono kirunari suna!!”
“Yosumuu!”
Một trận đấu kéo dài gần như bất tận. Kỹ năng của chúng tôi ngang bằng nhau đến hoàn hảo.
Tuy nhiên, thình lình cuộc chiến kết thúc.
“...fudikuhar teoru ya fanaonasek na tooram.” Người đàn ông thở dốc, cơ thể anh từ từ gục xuống rồi biến mất, trở thành những hạt ánh sáng “iddo enoui ra tuure ji fanaonno kirunaresuna... neha inem, teyaka deikuhau ra minashi... uyunofu.”
Anh ta dùng gươm đâm vào ngực mình. Ánh sáng chói lòa phóng ra, không gian quanh chúng tôi bị uống cong lại. Mặt đất rung chuyển.
Cô gái tóc đen hét lớn, “Seru!! Hatetoras biazes ya mana ikito miyonon!”
Tôi hiểu tình thế đang trở nên nghiêm trọng.
Cô gái hơi do dự rồi vươn tay về phía tôi. Chẳng cần suy nghĩ, tôi phóng đến nắm lấy tay cô ấy...
“....Jiruol... iis honsei.”
Tôi thở dốc, “Narukana?! Inano?” Giọng cô ấy khiến tim tôi rung động.
Cô khẽ mỉm cười, chỉ một chút thôi. “Imi... hakine na ryona... kihen tsuha... yumahika! Dehak rakuke!”
Gạt tay tôi ra, cô ấy nhẹ nhàng bước về phía ánh sáng. Tôi vươn tay định cản lại, nhưng tất cả những gì tôi chạm đến chỉ là khoảng không vô tận. Trong giây lát, thời gian dừng lại. Bỏ tôi ở lại cùng sự tuyệt vọng.
“... ryusun na temura nikado semu horou ra yourimina, fanaon... Faim hiamika eksos.” Tôi nói với cô gái bên cạnh mình, đứng đó như một con rối.
“...” Tia sáng đỏ ánh lên trong mắt cô gái. Môi cô mấp máy những lời vô hồn, “Etoras korada Edaga danatas sarabaru inabam. Ryunu seise ya dis to reikasan dakunse. Moto fanaon. Ra. Fanajist.”
Trên tay cô ta là chiếc lưỡi hái. Không còn cơ hội nào khác. “Sosunomi hasu no kuraras, atesisis sei no hiya mi kaeksu. Are ra rimaras.”
“Faim hiamika eksos.... Shieharu... shieharu enoui!”
Tôi đấu với cô gái. Nhưng... thanh gươm của tôi không thể khiến cô ta bị thương. Dù bao nhiêu lần đi nữa...
Trong khi vết thương do cô tạo ra như hút lấy sinh mệnh tôi, dù chỉ là một vết xước nhỏ. Nó khiến lồng ngực tôi đau buốt. Lưỡi đao ấy xé toạc cơ thể tôi, máu phun tung tóe hết lần này đến lần khác. Vũ khí của cô ta cứ xuyên thủng bất cứ lớp phòng vệ nào tôi dựng nên.
“......auugghhh.... Hngghhh...”
Zutsu!
Ngọn thương đâm qua ngực tôi. Không thể nói được với cơn đau kinh khủng này, tôi cố gắng rút ngọn thương ra bằng cả hai tay.
“Ito rite.” Cô gái cất giọng vô cảm, ấn thẳng lưỡi giáo sâu hơn nữa.

“AAAAAAAAAAAaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhggggggggggggggggg!!!!!”
Sau tiếng thét, tôi mất dần tự chủ, trong đầu chỉ còn nhớ đến hình bóng của người con gái đã biến mất vào tia sáng.
Lúc ấy... nếu như… tôi có thể níu lấy tay cô ấy...
Đôi tay ấy... không bao giờ lìa xa...
Tôi phải... luôn ở bên cô gái đó…
---------------------
Vậy là các bạn vừa bước vào thế giới fantasy đầy lôi cuốn của Seinarukana rồi đấy. Còn chần chờ gì mà không tiếp tục câu chuyện nhỉ

[Kỳ sau: Phân tích storyline và character trong Seinarukana - The Spirit of Eternity Sword 2]
chà vừa truyá»n vừa hình ảnh :D......Äá»c rất là gay cấn
Trả lờiXóanhưng muh...anh viết cao siêu wé em hem há»u ng ta nói cái jì cả >.