Thứ Ba, 19 tháng 5, 2009

Novel Fate/Zero: Act 5 (P.2 - 1)

-149 : 47 : 12

Nhìn xuống từ tầng thứ 32 - tầng trên cùng - của khách sạn Hyatt. Không có một tòa nhà nào cao hơn thế trên khắp Fuyuki.

Danh hiệu tòa nhà cao nhất sẽ sớm thuộc về Trung tâm mua sắm Shinto sắp được hoàn thành. Nhưng vì nó vẫn đang trong quá trình xây dựng, khách sạn Hyatt hiện đứng đầu trong những tòa nhà hiện có.

Với đà phát triển không ngừng của Shinto, sẽ ngày càng có nhiều khách sạn hơn nữa. Nhưng khách sạn Hyatt, nơi có những trang thiết bị hiện đại nhất cùng chất lượng phục vụ tốt nhất, sẽ không từ bỏ vị trí này cho bất cứ ai khác. Không chỉ có những người quản lý và đội ngũ nhân viên của khách sạn nghĩ vậy, ngay cả các vị khách cũng ấn tượng bởi sự phục vụ và quản lý chuyên nghiệp của Hyatt.

Nhưng đến cả việc ở trong một căn phòng sang trọng, ngồi trên chiếc ghế da thứ thiệt bên cửa sổ, cũng không làm cho nỗi phiền muộn của Kayneth Archibald El-Melloi dịu bớt.

Đối với ông, những đồ đạc trong phòng chỉ là "một tập hợp lãng phí". Chúng chỉ là một căn phòng ảm đạm, vài đồ nội thất đắt tiền, vài món đồ dùng hằng ngày bóng bẩy. Đối với Kayneth người được sinh ra trong một gia đình quý tộc, chẳng có gì khiến ông khó chịu hơn việc những thứ tầm thường được khoác lên vỏ ngoài hào nhoáng để ra vẻ quý tộc giả tạo. Nhưng hiện giờ căn phòng khách sạn này chính xác là thứ như vậy. Không có lấy một chút nền móng lịch sử hay văn hóa nào cho căn phòng này. Chỉ là một cái chuồng lợn được trang trí trở nên sang trọng.

Nhưng thứ gây ra cảm giác khó chịu đó không chỉ nằm trong khách sạn này; đảo quốc tí hon có tên Nhật Bản đang đầy rẫy những thứ khiến cho Kayneth cảm thấy tởm lợm.

Ngay cả hòn đảo nhỏ mang tên Hồng Kông cũng có những nét bản sắc đặc trưng của riêng mình. Nhưng hiện giờ khu Shinto của Fuyuki không hề cho thấy một chút nào của văn hóa địa phương. Như lúc này đây, đứng nhìn toàn cảnh thành phố buổi đêm từ trên cao, người ta không cách nào đoán ra chính xác được đây là thành phố nào và ở quốc gia nào. Chỉ đơn giản là tập trung tất cả những thứ thông thường nhất và xếp lại với nhau - nếu được hỏi chính xác thành phố này là cái gì, Kayneth sẽ trả lời nó chỉ là một núi rác.

Nếu đảo quốc vùng Viễn Đông này có thể bảo tồn cảm giác nguyên xơ chất phác về những làng chài ven biển thì nó sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều ... nhưng đáng tiếc thay, khi xét đến khả năng nhận thức được những vấn đề như thế, một dân tộc như Nhật Bản lại không thể làm được. Đất nước một trăm năm trước còn kém phát triển đến mức chưa có nổi hiến pháp nay đang muốn tiến nhanh về phía trước và cạnh tranh với các nước phương tây dựa vào khoa học công nghệ và tiến bộ tài chính, như thể họ muốn cướp đường xông vào hàng ngũ những nước phát triển. Nói lý lẽ với những kẻ này quả thật rất khó.

Kayneth dùng một ngón tay gõ nhè nhẹ vào đầu mình, ông đang hơi đau đầu bởi sự khó chịu, và thở dài một cách bực bội.

Thực tế thì, ông ta không phải loại người có thể giận dữ vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này, mà có một thứ khác là nguyên nhân của sự bực bội đó.

Chiếc TV màn hình rộng trước mặt ông đột nhiên dừng chương trình buổi đêm và bắt đầu phát sóng tin khẩn cấp. Phóng viên đưa tin đang ở hiện trường, tường thuật trực tiếp về một vụ nổ không rõ nguyên do ở khu nhà kho gần bờ biển Fuyuki.

Theo lời cư dân xung quanh hiện trường, xe cứu hỏa đã đến đó từ bốn giờ trước. Mặc dù vẫn chưa có tin gì mới, những cảnh sát điều tra hiện trường chắc chắn đang che dấu những gì họ vừa tìm được. Làm sao những kẻ tầm thường, cố chấp có thể phán đoán chính xác một việc nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng?

Trách nhiệm của người giám sát của Holy Church cũng không đơn giản. Nếu tính thời gian, chỉ ba mươi phút sau khi Kayneth xóa bỏ kết giới, tất cả các công việc xóa dấu vết đã được hoàn tất.

Giờ đây toàn bộ sự thật hoàn toàn chỉ nằm trong ký ức của những người đã có mặt ở đó. Một trong số họ là Kayneth, Master của Servant Lancer – vị Heroic Spirit có tên Diarmuid ua Duibhne.

Sự khởi đầu của Heaven's Feel được chờ đợi từ lâu. Và trận chiến đầu tiên đã được chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước. Nhưng kết quả thì lại không được như mong đợi.

Ngay từ khi còn nhỏ, Kayneth Archibald đã tỏ ra nổi trội hơn những đứa trẻ khác. Cho dù là vấn đề gì chăng nữa, không ai có thể tìm ra cách giải quyết tốt hơn Kayneth; đối thủ có thể chiến thắng ông ta trong một cuộc thi đấu khồng hề tồn tại.

Nhưng cố gắng của ông không hề vượt khỏi tính mục đích thông thường. Chỉ đơn giản là tin tưởng rằng kết quả nghiên cứu của mình sẽ tốt hơn của người khác ở một chỗ nào đó, một lúc nào đó. Đơn giản chỉ có vậy.

Chính vì thế, Kayneth đã được người khác xem là "thiên tài" từ khi còn nhỏ.

Sự thực đó được mọi người biết đến. Không một ai nghi ngờ về danh hiệu “thiên tài" của ông, và đã không hề có thứ gì dám đe dọa vị trí của "thiên tài" đó. Do đó ông không cần thiết phải kiêu hãnh hay tự cao, và đơn giản chỉ chấp nhận cái danh hiệu hoàn toàn xứng đáng đó.

Ông ta chưa bao giờ lâm vào thế bí, cũng chẳng bao giờ phải nản lòng. Trong thế giới của Kayneth, ông là bậc thầy của tất cả mọi thứ. Không cần thiết phải nghi ngờ điều đó dù chỉ một chút. Ông là một pháp sư tài nghệ thiên bẩm, và cũng là người thừa kế của dòng họ Archibald nổi tiếng. Không chỉ thừa kế Magic Crest truyền qua nhiều thế hệ, mà bản thân ông còn sở hữu tài năng hiếm thấy trong thế giới này. Tất cả những "sự thật" đó được Kayneth chấp nhận như là lẽ đương nhiên. Kayneth cũng tin rằng không có thứ gì trên thế giới này mà ông không thể đạt được bằng năng lực của mình, loại tự tin này không hề vô căn cứ. Nó không phải sai lầm của riêng Kayneth, mà là điều hiển nhiên trong nhận thức của tất cả những người xung quanh ông.

Ngay cả ở Clock Tower với vô số những nhà nghiên cứu tên tuổi, việc ông nhận tước hiệu Huân tước El-Melloi được tất cả mọi người gật đầu tán đồng. Nhưng đối với Kayneth người đã quen được gọi là "thiên tài", người luôn là mục tiêu của sự ngưỡng mộ và ganh tị, Kayneth không hề cảm thấy một chút gì của sự thỏa mãn. Tất cả chỉ như loại "kết quả không thể khác được" của cuộc sống đối với ông ta.

Quá khứ đã như vậy, và tương lai chắc chắn cũng sẽ như vậy. Đó là một "quy luật của cuộc sống", linh thiêng và không thể xâm phạm, với Kayneth thì không việc gì phải nghi ngờ về điều đó.

Bởi vậy, đối với ông - người có thể dự đoán được cả thế giới này - nếu như một "tai nạn" hiếm hoi, gần như không thể, xảy ra, thì đó là một sự hỗn loạn mà Kayneth tuyệt đối không thể tha thứ, đó là sự sỉ nhục và báng bổ đối với luật lệ của Chúa trời.

Chẳng hạn như ...

Servant Saber, đã lọt vào lòng bàn tay của ông, lại có thể trốn thoát dễ dàng. Một việc không thể hiểu được.

"Lancer, đến đây."

"... Vâng, xin đợi lệnh."

Ngay sau những lời đó rời khỏi miệng, vị Heroic Spirit anh tuấn ngay lập tức hiện ra và kính cẩn cúi đầu trước Kayneth. Đối với Kayneth, người là giảng viên chính của bộ môn giao thức tâm linh, việc nói chuyện trực tiếp với những thực thể tâm linh chẳng hề là vấn đề, mà thực ra lại rất quen thuộc. Nhưng một cuộc nói chuyện mặt đối mặt với họ là rất hiếm.

Ít nhất, nếu Servant của ông đang ở ngay trước mặt thế này, Kayneth có thể quan sát những biến đổi nhỏ nhất trên gương mặt anh ta. Mặc dù gọi là đối thoại, nhưng thực ra dùng từ "thẩm vấn" có vẻ thích hợp hơn.

"Cám ơn sự cố gắng của anh tối nay. Ta đã được chứng kiến sức mạnh từ cặp thương của Diarmuid ua Duibhne."

"Cám ơn lời khen của ngài, Master."

Lancer trả lời một cách đơn giản và thẳng thắn. Anh không hề cảm thấy tự hào hay sung sướng trước lời khen tặng, hay tỏ ra không thỏa mãn. Anh chỉ đơn giản chấp nhận nó với sự khiêm nhường của một hiệp sĩ.

Nhưng trong mắt của Kayneth, đó chắc chắn không phải là biểu lộ thông thường của Lancer - anh ta đang giấu giếm chuyện gì đó.

"À, hãy trả lời câu hỏi của ta một cách trung thực ... Anh, anh đang có ý định gì vậy?"

"Thưa ngài, ý ngài là gì?"

Cho dù phải đối mặt với câu hỏi bất ngờ đầy tính thẩm vấn của Kayneth, Lancer vẫn giữ thái độ cảnh giác của mình.

"Lancer, anh đã thề với ta như một Servant. Sẽ làm tất cả những gì có thể trong khả năng của anh để giúp ta đoạt được chiến thắng trong Heaven's Feel. Đúng không?"

"Vâng, chính xác là như vậy."

"Vậy tại sao anh không nghiêm túc về việc đó?"

Cho dù bị trách mắng bởi Kayneth, Lancer vẫn không hề tỏ ra một chút gì gọi là giận dữ hay mặc cảm, anh chỉ cúi đầu với khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Có lẽ anh đã chuẩn bị cho buổi thẩm vấn này từ lâu.

"... Tôi chỉ làm việc đó vì danh dự của một hiệp sĩ. Hoàn toàn không có ý xem trận chiến là trò chơi."

"Ồ? Vẫn không thừa nhận à?"

Kayneth càu nhàu ra vẻ khinh khỉnh, rồi tiếp tục câu hỏi.
"Vậy thì, ta hỏi anh, tại sao anh lại để Saber đi?"

"Đó là vì ..."

"Anh có lợi thế vượt trội không phải chỉ một lần, vậy mà lần nào anh cũng không ra tay, anh thực sự muốn ta phải dùng đến Phong Ấn Chỉ Huy sao?"

"…"

Lần này Lancer không trả lời, mà chỉ im lặng.

"Ta sẽ nhắc lại lần nữa. Ta đã chứng kiến toàn bộ trận chiến tối nay. Nhờ thế ta mới có thể đặt những câu hỏi này. Lancer, có phải anh cảm thấy chiến trận là một 'trò vui'?"

Nhìn vào vị hiệp sĩ đang cúi đầu im lặng, Kayneth cười khinh bỉ và tiếp tục.

"Anh vui sướng đến thế sao? Được giao đấu với Saber. Tới mức không thể ra tay kết liễu cô ta?"

Đối với người ngoài cuộc, có thể họ sẽ khen ngợi sự dũng cảm và mưu trí của Lancer khi chiến đấu. Nhưng từ góc nhìn của Kayneth, dũng cảm và mưu trí nhưng lại không có kết quả, điều đó khiến ông ta cáu tiết.

Thánh tích vốn được chuẩn bị để triệu tập vị anh hùng Alexander đã bị ăn trộm bởi tên học trò vô ơn, Waver Velvet. Nhưng sức mạnh của gã Waver này không thể bì kịp với Alexander, kết cục là gã không thể kiểm soát được Servant của chính mình và để cho Alexander làm loạn. Chính bởi sự vô dụng của Waver đã khiến cho tình huống trở nên hỗn loạn, phá vỡ cơ hội chiến thắng của Lancer ... Kayneth chưa bao giờ gặp vận đen tới vậy. Nguyên nhân của tất cả mọi việc chỉ là một mình Waver, nhưng giận dữ với một kẻ không có mặt thì thật vô nghĩa. Ông chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, chờ tới lúc đối mặt với Waver trên chiến trường và trút mọi sự phẫn nộ lên đầu hắn. Với kiểu 'giận dữ bên ngoài' này, Kayneth rất thực dụng, bình tĩnh và tàn bạo.

Nhưng ngược lại, Kayneth không cách nào kiểm soát được 'cơn giận bên trong'. Đối với Kayneth người có một cuộc đời được ngưỡng mộ, người chưa từng bị thất bại, cho dù là bản thân hay cấp dưới làm gì không được như sự trông đợi - dù chỉ một chút - là điều tuyệt đối không thể chấp nhận. Bởi ông, người luôn thành công chưa một lần phải lùi bước, rất yếu đuối trước thất bại.

Do đó, đối với Kayneth, lúc này, giữa Waver, kẻ địch ngăn cản ông giành được chiến thắng, và Lancer, kẻ không thể mang lại cho ông chiến thắng, người phía sau sẽ khiến ông giận dữ hơn.

"... Master. Tôi thành thực xin lỗi."

Nhận ra cơn giận của Kayneth, Lancer cúi thấp đầu xuống và xin lỗi bằng một giọng nghiêm trọng.

"Tôi xin thề với danh dữ của một hiệp sĩ; tôi sẽ đem đầu của Saber về cho ngài. Xin hãy tin ở tôi, cho dù thế nào đi chăng nữa."

"Không cần phải thề với ta lần nữa! Đó là một kết quả tất yếu phải có!"

Kayneth, đang dần dần trở nên phấn khích, dùng một giọng giận dữ để áp đảo lời xin lỗi của Lancer.

"Anh đã thề với ta. Rằng anh sẽ mang đến cho ta, Kayneth El-Melloi, chiếc Chén Thánh! Nói cách khác, anh sẽ tiêu diệt cả sáu Servant khác; hai điều đó có ý nghĩa giống hệt nhau. Đó là tiền đề của cả cuộc chiến.

Nhưng giờ anh vừa nói gì ... lời thề của anh giờ chỉ nhằm chiến thắng mỗi Saber thôi sao? Nghĩa là tụt lùi so với thỏa thuận ban đầu. Anh có vấn đề gì vậy?"

"... Em nghĩ chính anh mới là người có vấn đề đấy, Kayneth El-Melloi."

Đó không phải Lancer hay Kayneth, mà là giọng của một người thứ ba. Không ai biết từ khi nào người phụ nữ đó đã đi ra khỏi phòng ngủ và bắt đầu nghe cuộc đối thoại giữa hai Master và Servant.

Dù có mái tóc đỏ rực như ánh lửa, cô ta lại tạo cho người khác cảm giác về một vẻ đẹp lạnh lùng băng giá. Trông cô trẻ hơn Kayneth một chút, một tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu mới khoảng hai mươi tuổi. Bất cứ ai chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết đó là một nữ quý tộc danh giá và đa cảm. Và một khí chất quyền quý phát ra từ đôi mắt khiến cô trông giống như một nữ hoàng.

Đôi mắt như thể đang quở trách một thuộc hạ giờ đang chăm chăm nhìn vào một người duy nhất - Kayneth.

"Lancer đã làm rất tốt. Chính anh mới là người đánh giá sai tình huống."

"Sola, em đang nói gì vậy ..."

Xét đến tính cách của Kayneth, việc ông ta không nổi cơn thịnh nộ lúc này thật khó hiểu. Nhưng đó là vì cô gái này là một người rất đặc biệt với ông.

Sola-Ui Nuada-Re Sophia-Ri. Con gái trưởng khoa Eulyphis, đồng thời cũng là thầy của Kayneth. Cô ta cũng là nữ thần chiến thắng người sẽ hoàn thiện cho vinh quang của ông – hay nói cách khác, cô chính là vợ chưa cưới của Kayneth.

Hôn ước giữa hai dòng họ tên tuổi Archibald và Sophia-Ri, sự hòa hợp giữa một thiên tài và con gái của ngài trưởng khoa, đó là đề tài được bàn tán sôi nổi ở Clock Tower, dẫu cho Magic Crest của gia tộc Sophia-Ri đã được chuyển cho người con trai cả, nên với tư cách là một pháp sư Sola không có vị trí cao.

Thế nhưng, trong huyết quản của cô vẫn chứa đựng dòng máu pháp sư cổ xưa của nhà Sophia-Ri. Cuộc hôn nhân giữa Sola, người có Magic Circuit hơn hẳn người bình thường, và 'thiên tài' Kayneth chắc chắn sẽ tạo ra một thế hệ kế tục tuyệt vời hơn nữa.

Nhưng một tương lai tươi sáng mà người ngoài nhìn thấy chưa hẳn đã là hạnh phúc đối với người trong cuộc.

Sola, người đang nhìn chằm chằm vào chồng chưa cưới của mình, và Kayneth, người đang cảm thấy bị xúc phạm - cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa, thì rõ ràng hai người này không hề tạo ra một chút cảm giác về sự hòa hợp.

"Kayneth, nếu anh hỏi ý kiến của em, thì trong tình huống đó quyết định của Lancer là hoàn toàn chính xác. Để có thể đấu với Berserker, anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài liên kết với Saber."

Mặc dù không có mặt để chứng kiến trận chiến ở khu nhà kho, Sola đã nhận báo cáo về tất cả mọi chuyện đã diễn ra ở đó từ Familiar của mình. Tất nhiên việc này không phải để giải trí. Mặc dù không có Magic Crest, cô vẫn là thành viên của nhà Sophia-Ri và vì vậy đã được nuôi dạy như một pháp sư kể từ khi còn nhỏ. Xét về một cuộc chiến giữa các pháp sư như Heaven's Feel, kiến thức của cô không hề thua kém một Master như Kayneth.

Không, đúng ra là dưới góc nhìn của cô, hành động của Kayneth trên cương vị của một Master hoàn toàn chưa thỏa đáng.

"Gáe Dearg của Lancer là một Noble Phantasm rất hữu hiệu để chống lại Berserker. Cùng với sự giúp đỡ của Saber, việc đánh bại Servant đó sẽ rất dễ dàng. Đây là cơ hội rất tốt để tiêu diệt kẻ địch."

"... Đó là vì em chưa biết Saber kinh khủng tới mức nào."

Kayneth, người đang nghiến răng kèn kẹt bởi không thể kiềm chế cơn giận hơn nữa, đáp lại bằng một giọng khàn khàn.

Mặc dù vợ chưa cưới của Kayneth có con mắt phân tích sắc bén, nhưng rốt cuộc thì Sola không phải là chủ nhân hay chỉ huy của ông ta. Là một Master, Kayneth quyết tâm chiến đấu dựa trên quyết định của chính mình ngay từ đầu. Hơn nữa, một người đàn ông lại bị chính vợ chưa cưới của mình quở trách, điều này khiến lòng tự trọng của Kayneth càng bị tổn thương hơn nữa.

"Anh đã sử dụng cảm quan của Master và đo sức mạnh của Saber. Cô ta là một Servant rất mạnh. Khả năng của cô ta hoàn toàn vượt trội so với Diarmuid. Và cơ hội tốt để đánh bại cô ta đã mất!"

"Anh ... anh có thực sự hiểu kỹ năng đặc biệt của Servant mình đang sở hữu không?"

Sola khẽ khịt mũi lạnh lùng nói với Kayneth.

"Anh nghĩ Gáe Buidhe chỉ để trưng thôi sao? Giữa Saber người đã trúng một vết thương trí mạng không thể chữa lành và Berserker một kẻ lai lịch không rõ ràng, ai nguy hiểm hơn?"

"..."

Dù muốn tiếp tục tranh cãi, Kayneth không thể nói thêm dù chỉ một lời.

Trước thái độ áp đảo của Sola, Kayneth trở nên yếu thế.

"Đầu tiên, nếu anh nghĩ Saber nguy hiểm đến vậy ..."

Trước sự im lặng của Kayneth, Sola tiếp tục.

"Vậy tại sao anh lại để yên cho Master của Saber? Người phụ nữ nhà Einsbern đứng một bên hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Khi Lancer thu hút sự chú ý của Saber và họ đang giao chiến, tại sao anh không tấn công Master phe địch? Tất cả những gì anh làm là ... nấp vào một chỗ và chỉ nhìn cho tới cuối trận chiến? Chính anh mới là người đã sai."

Nhìn Sola thở dài, Kayneth cảm thấy như đang bị sự phẫn nộ khi chịu sỉ nhục thiêu đốt, nhưng ông chỉ có thể nhìn cô ta trong im lặng, không nói một lời nào.

Nếu đó là bất cứ ai khác, thì Kayneth hẳn đã chấm dứt sự xúc phạm này từ lâu. Cho dù có phải đặt cược danh hiệu Huân tước El-Melloi, ông cũng nhất định phải đáp trả sự sỉ nhục này gấp nhiều lần đối với kẻ đó.

Thế nhưng, chỉ có một người trên thế giới này, chỉ một mình Sola-Ui Nuada-Re Sophia-Ri, là ngoại lệ.

Không chỉ vì cô là con gái của thầy Kayneth, mà còn bởi cô là vợ chưa cưới của ông; cuộc hôn nhân với cô sẽ mang đến cho Kayneth nhiều vinh quang hơn nữa, cùng một tương lai mà ông đang theo đuổi.

Cô tiểu thư thông minh và kiêu hãnh này là người phụ nữ duy nhất mà Kayneth, với tư cách của một người đàn ông, yêu trong hết cả thế giới.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, trước khi nói với nhau dù chỉ một lời, trái tim của Kayneth đã bị người phụ nữ này chinh phục.

Dường như đã nhận ra sự phiền muộn của Kayneth, giọng của Sola hạ xuống một chút và tiếp tục nói với vẻ ít nhạo báng hơn.

"Kayneth. So với các Master khác, anh có biết lợi thế của anh nằm ở đâu không? Đó là chính bản thân anh."

"Điều đó ... tất nhiên rồi..."

"Thêm vào hệ thống giao kèo vốn có thiết kế của riêng mình, anh đúng là một thiên tài. Anh xứng đáng được gọi là người phi thường nhất ở Eulyphis."

Mặc dù Kayneth hoàn toàn chán ngán với những lời tán dương, nhưng ông ta sẵn sàng nghe những lời đó phát ra từ miệng của Sola cho dù cô có nói bao nhiêu lần chăng nữa.

Nhưng trên thực tế, những gì Sola vừa nói về ông không hoàn toàn chỉ là tâng bốc. Kỹ thuật bí mật mà Kayneth đã chuẩn bị cho Heaven's Feel lần này đã hoàn toàn áp chế luật lệ của cuộc chiến đã được đề ra bởi ba gia tộc khởi thủy.

Vốn là, có một quan hệ nhân quả giữa Servant và Master. Sáng tạo ra kỹ thuật tách riêng quyền sở hữu Phong Ấn Chỉ Huy và quyền cung cấp prana, khiến cho hai pháp sư riêng rẽ kiểm soát từng thứ một ... nhờ khả năng phi thường của Kayneth, điều không thể này đã trở thành có thể.

Kayneth là pháp sư sở hữu Phong Ấn Chỉ Huy, nhưng người cung cấp prana cho Servant lại không ai khác ngoài... Sola. Họ có thể được gọi là một đội Master hai người.

"... Nhưng Kayneth, mặc dù là một pháp sư hạng nhất, anh lại chỉ là một anh lính hạng hai mà thôi. Vượt qua mọi khó khăn để chuẩn bị, nhưng tới khi ở chiến trường anh lại không thể sử dụng chúng một cách đúng đắn, phải không?"

"Không, anh ..."

"Này, anh nghĩ tại sao em lại cung cấp prana cho Lancer? Đó vốn là trách nhiệm của anh, tại sao em lại phải làm? Chẳng phải là để cho các trận chiến của anh trở nên suôn sẻ, và để anh đạt được thắng lợi ở Heaven's Feel hay sao? So với những Master khác phải cung cấp prana cho Servant, anh đã có một lợi thế rất lớn. Anh có thể hoàn toàn tận dụng prana của mình để thực hiện nhiều việc khác."

"Nhưng ... cuộc chiến vừa mới chỉ bắt đầu, tốt hơn là nên thận trọng ..."

"Ồ, vậy sao? Thế thì tại sao anh lại đòi hỏi Lancer phải nhanh chóng có kết quả?"

"..."

Mặc dù giọng của Sola đã nhẹ nhàng hơn trước, nhưng vẫn chứa ẩn ý chế nhạo sự hèn nhát của Kayneth. Vẻ mặt của ông càng trở nên tệ hơn.

"Vậy trước khi đổ lỗi cho Lancer, anh nên kiểm điểm lại bản thân trước đã. Kayneth, tối nay anh ..."

"Sola-sama, xin đừng nói nữa."

Một giọng nói nhỏ nhẹ đột nhiên cắt ngang câu nói của Sola.

Đó là Lancer. Không biết từ khi nào anh ta đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sola.

"Nếu cô tiếp tục làm nhục Master của tôi, là một hiệp sĩ tôi không thể cho phép điều đó thêm được nữa."

"Không, tôi không định như vậy ... Xin lỗi, tôi đã đi quá đà."

Sola, người nãy giờ vẫn có khí khái của một nữ hoàng, xin lỗi và đưa mắt nhìn xuống như thể xấu hổ trước câu nói của Lancer. Cho dù ai nhìn vào sự biến đổi này, cũng thấy là nó quá sức đột ngột.

Trong tâm trí của Kayneth, cảnh tượng vừa rồi có một ấn tượng rất xấu. Sola luôn càu nhàu với ông không ngừng, và chưa bao giờ nghe ông nói. Ông sẽ sớm trở thành chồng cô. Còn Sola sẽ sớm trở thành vợ ông. Vậy tại sao lời nói của một Servant lại có sức nặng hơn người chồng tương lai của cô chứ?

Ngay từ đầu, Sola cãi nhau với ông là để bảo vệ Lancer. Phải chăng cô ấy thấy không thoải mái khi chứng kiến Lancer bị la rầy?

Kayneth nhìn vào mắt của Sola, giờ đang chăm chú vào Lancer, và nhìn thấy những biểu cảm trong mắt cô mà ông chưa từng thấy trước đây. Và khi ông quay sang phía Lancer ...

Nốt ruồi dưới mắt trái của Lancer lập tức thu hút sự chú ý của ông. Liệu đó có phải là "giọt lệ" của Diarmuid ua Duibhne luôn thu hút phái đẹp?

Không, sự nghi ngờ không có căn cứ là ngu xuẩn. Ngay cả một kẻ bình thường cũng biết Sola là con gái của dòng họ Sophia-Ri danh giá. Cho dù cô không mang Magic Crest, nhưng cô vẫn có sức đề kháng rất cao đối với các loại bùa chú.

Trừ khi, bản thân cô không muốn kháng cự trước loại bùa chú đó, vậy thì ...

Đúng lúc Kayneth đang mải suy nghĩ, tiếng báo cháy đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.

"... Hả? Có chuyện gì vậy?"

Sola lẩm bẩm một cách bối rối, và cùng lúc điện thoại trong phòng vang lên. Theo hiển thị thì nó là từ đại sảnh.

Kayneth bình tĩnh nhấc ống nghe và nghe lời tiếp tân nói. Khi kết thúc, ánh mắt của Kayneth lại ánh lên vẻ sắc bén đặc trưng của pháp sư.

"Dường như có cháy ở đâu đó tầng dưới; người quản lý bảo chúng ta hãy sơ tán."

Kayneth nói với Sola khi úp điện thoại xuống.

"Mặc dù cháy không lớn, nhưng những chỗ bị cháy rất rải rác. Giống như là có kẻ phóng hỏa."

"Phóng hỏa? Tối nay?"

"Phải, anh nghĩ chuyện này chắc chắn không hề ngẫu nhiên."

Kayneth tỏ ra khinh khỉnh. Sự bồn chồn nóng ruột trong lòng ông lúc nãy giờ đã hoàn toàn tan biến.

"Đây là kế hoạch để giải tán đám đông. Đối thủ chắc chắn là một pháp sư. Có vẻ hắn không muốn đánh nhau trong một tòa nhà với quá nhiều người ngoài."

Sola nói với vẻ căng thẳng.

"Vậy là ... một cuộc tập kích?"

"Anh e là vậy. Chắc hẳn là kẻ ở khu nhà kho muốn chơi thêm chút nữa.

Thú vị đây. Đó chính là điều mà chúng ta muốn, phải không Lancer?"

"Vâng, đúng như vậy."

Lancer gật đầu, như thể chuẩn bị giao chiến với kẻ địch. Trong số bảy Master, chỉ có một người sốt sắng như vậy trong việc tấn công Kayneth - đó là Master của Saber, Servant đã bị thương bởi Gáe Buidhe. Hắn chắc chắn sẽ muốn giải lời nguyền càng sớm càng tốt.

"Lancer, xuống tầng dưới đón tiếp bọn chúng. Nhưng đừng phân tán chúng nhanh quá."

Trước ẩn ý trong câu nói của Kayneth, Lancer gật đầu.

"Đã rõ. Chặn đường lui của kẻ địch, rồi dồn chúng lên đây, phải không ạ?"

"Phải. Vì chúng ta có khách, sao không để họ nhìn cho rõ phép thuật của Kayneth El-Melloi?"

Khách sạn Hyatt, giờ như là căn cứ của Kayneth, đã được nâng cấp toàn bộ. Đó không phải sự cải tiến về mặt vật liệu mà là bằng phép thuật. Trong tòa nhà ba mươi hai tầng này, kết giới của Kayneth bao phủ đến hai mươi tư tầng. Nơi đây có thể được coi là một thành trì phép thuật. Thêm vào đó là ba lò luyện mà Kayneth độc quyền sử dụng, và được canh gác bởi hơn mười linh hồn ma quỷ. Không có chút nhược điểm nào dù là trong các đường ống thoát nước, Kayneth đã hoàn toàn bao phủ khu vực bên dưới sảnh bằng kết giới của mình.

Thay vì tấn công lãnh địa của đối phương, tốt hơn hết là hoàn thiện lãnh địa của chính mình. Đối với kẻ dám cả gan đặt chân tới đây, Kayneth sẽ khiến hắn nhận ra sự kinh hoàng thực sự của Huân tước El-Melloi.

"Các vị khách khác đã đi cả rồi, nên không còn gì phải lo ngại nữa. Cả hai có thể dồn toàn lực để chiến đấu."

Kayneth không kìm được tiếng cười phát ra từ cổ họng. Và vị hiệp sĩ, khắp người run lên vì phấn khích, cũng đã lao ra ngoài.

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét