Phải, Kayneth giờ đang muốn thấy máu. Cơn giận chất chứa trong lòng phải được giải trừ bằng máu của ai đó. Và kẻ địch không may mắn tình cờ xuất hiện lúc này đúng là vật hi sinh hoàn hảo.
"Em nói anh chỉ là một anh lính hạng hai, anh sẽ khiến em phải rút lại lời nói đó, Sola."
"Vâng. Em đang đợi đây ..."
Hôn thê của Kayneth, người luôn chỉ trích ông ta, lúc này lại nhìn ông mỉm cười. Tinh thần của Kayneth càng lên cao hơn nữa ...
Sự sợ hãi và mệt mỏi của các vị khách, những người đã bị đánh thức bởi tiếng báo cháy ngay giữa lúc đang ngon giấc và bị lùa ra ngoài khu để xe, cùng với cái lạnh ngoài trời, khiến cho họ có những biểu cảm khó tả. Giữa những người đó, nhân viên khách sạn lớn tiếng gọi.
"... Ngài Archibald! Ngài Kayneth El-Melloi Archibald! Ngài có ở đây không?"
Trong số những cái tên ghi trong danh sách khách hàng, chỉ có một người vẫn chưa có mặt; đám hầu phòng đang kêu gào gọi tên ông ta. Tất cả mọi người đều đánh giá rất cao vị khách hào phóng đã thuê trọn toàn bộ tầng trên cùng của khách sạn này. Và đây là người mà họ ít mong muốn sẽ gặp phải nguy hiểm nhất.
"... Ngài Archibald! Ngài có ở đây không?"
"... Ta ở đây. Đừng lo."
Một giọng nói đáp lại phát ra từ sau lưng tay nhân viên, nhưng khi quay đầu lại anh ta cảm thấy bối rối. Người vừa nói là một người đàn ông Nhật Bản mặc chiếc áo khoác kiểu cũ.
Trò đùa này thật quá đáng. Tay hầu phòng tức giận định quát vào mặt người đó - nhưng anh ta đã bị thu hút bởi cặp mắt của ông.
Đôi mắt đó có một sự thu hút thần bí khó tả, tay nhân viên không thể nào quay mặt đi, và cũng không thể nói được điều gì.
"Ta là Kayneth El-Melloi Archibald. Vợ ta Sola cũng đang ở cùng với ta."
Người đàn ông Nhật Bản lạ mặt nói bằng một giọng rõ ràng. Và tay hầu phòng chấp nhận nó không chịu nghi ngờ như thể bị thôi miên.
"Thế ạ? À, vâng. Đúng rồi."
Sau khi đánh dấu vào danh sách 'Đã sơ tán', và đã xác nhận được tất cả khách hàng đều an toàn, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những nghi ngờ vừa rồi khi nói chuyện với Archibald và cảm giác có điều gì không ổn đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết.
Nhìn đám nhân viên tiếp tục chăm sóc các vị khách khác, Emiya Kiritsugu rời khỏi đám đông. Phép thôi miên vừa rồi của ông, đối với một người bình thường hoàn toàn không có khả năng kháng cự với phép thuật, sẽ không mất đi trong một thời gian ngắn.
Sau khi đi vào một khu vực tối cách xa khách sạn, Kiritsugu rút điện thoại ra khỏi túi trong khi nhìn lướt xung quanh để bảo đảm không ai theo dõi ông. Điện thoại di động khá phổ biến, và đã giúp Kiritsugu rất nhiều. Nó là một phương tiện liên lạc không dây đơn giản nhưng hiệu quả và mang nó cũng không thu hút sự nghi ngờ của mọi người.
Đầu tiên ông phải gọi cho Maiya, người đang làm nhiệm vụ theo dõi.
"Mọi thứ đã xong rồi chứ?"
"Không có gì bất thường. Đã sẵn sàng."
Vị trí của Maiya là ở tòa nhà cao tầng vẫn còn đang xây dựng nằm chéo khách san Hyatt. Ở đó có thể nhìn rõ phòng của Kayneth, đó là vị trí Kiritsugu đã chỉ định.
Kiritsugu khẽ thở dài, một tay cầm lấy hộp thuốc lá, tay kia bấm số điện thoại.
Ông bấm một con số ảo. Nhưng không có tín hiệu trả lời nào từ điện thoại của ông. Tần số liên lạc được sửa đổi không kết nối tới một tín hiệu analog, mà là kích nổ của một quả bom C4.
Quả bom chỉ gây ra một vụ nổ nhỏ, tới mức tiếng nổ không thể nghe thấy bên ngoài khách sạn.
Nhưng âm thanh vang lên trong đêm là tiếng động kinh khủng của bê tông rạn nứt và sụp đổ.
Những kẻ sơ tán nhận thấy có điều không ổn với sự thay đổi đột ngột của tòa nhà và bắt đầu la hét tán loạn.
"Khách sạn, khách sạn đang sụp đổ!"
Tòa khách sạn, cao hơn một trăm năm mươi mét, vẫn giữ dáng vẻ sừng sững nhưng lại sụp xuống như thể bị hút vào lòng đất. Bởi tất cả tường bên ngoài đều đổ vào trong, không một mảnh vụn bay ra ngoài và chỉ có bụi phát tán sang khu vực xung quanh. Nổ mìn chính xác - một kỹ thuật đánh nổ khá tiên tiến được sử dụng trong việc phá hủy các tòa nhà cao tầng. Nhờ việc phá hủy những bức tường chịu lực và những chỗ trợ lực chủ chốt, tòa nhà sẽ sập thẳng xuống chính nhờ sức nặng của mình. Dùng lượng chất nổ ít nhất để đạt kết quả phá hủy hoàn toàn. Với Emiya Kiritsugu người thông thạo tất cả các kỹ thuật sử dụng bom mìn từ xưa tới nay, ông có một sự đánh giá đặc biệt trước loại nghệ thuật phá hủy này.
Tất cả những công trình hoạt động như căn cứ của pháp sư trong thành phố Fuyuki đều nằm trong danh sách phá hủy của Emiya Kiritsugu. Và khách sạn Hyatt là một trong số đó. Kiritsugu lấy được bản thiết kế tòa nhà trước đó và quyết định điểm nào cần đặt chất nổ. Và khi mọi chuẩn bị được hoàn tất, công việc thực hiện chỉ tốn chưa đến một giờ.
Mặc dù những người sơ tán đã ở xa tòa nhà sụp đổ và ngoài tầm của những mảnh vụn, họ bị dính đầy bụi bay ra từ vụ sập và hoàn toàn hoảng hốt. Nhìn vẻ hỗn loạn trong đám đông, Kiritsugu chờ gió ngừng và châm điếu thuốc lá trên tay.
"Maiya, chỗ cô thế nào?"
"Cho tới lúc cuối không có hoạt động nào ở tầng ba mươi hai. Mục tiêu không thoát khỏi tòa nhà."
Nói cách khác - Kiritsugu nghĩ trong sự thỏa mãn khi nhìn đống đổ nát của khách sạn Hyatt - kẻ được gọi là 'Huân tước El-Melloi', Ngài Kayneth, giờ chắc hẳn đang làm bạn với gạch vụn.
Tầng thứ ba mươi hai mà Kayneth đang ở, do chuỗi phản ứng gây ra bởi vụ nổ, đã mất chỗ trợ lực và thực tế là rơi thẳng từ độ cao một trăm năm mươi mét xuống mặt đất. Cho dù kết giới phòng thủ có mạnh tới mức nào, trước sức phá hủy đó nó không thể bảo vệ được những người bên trong.
Chợt vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ khiến Kiritsugu rời mắt khỏi đống đổ nát.
Mẹ đứa trẻ đi ngang qua Kiritsugu ôm đứa bé đang khóc không ngừng vì sợ hãi. Cả hai đều đang mặc đồ ngủ và bị bụi bám từ đầu đến chân, trông đáng thương đến mức khó mà cầm lòng được.
Kiritsugu nhìn sau lưng bà mẹ và đứa trẻ ... cho tới khi tay ông bị bỏng do chạm vào đầu cháy của điếu thuốc, khiến ông quay về với thực tại. Kiritsugu vứt điếu thuốc đã cháy hết xuống đất và giẫm lên nó.
Emiya Kiritsugu cảm thấy hơi bối rối; sự nhạy cảm là điều tuyệt đối không thể chấp nhận với ông. Loại cảm giác yếu đuối này sẽ đe dọa trực tiếp tới tính mạng của ông. Nhưng, trước sự thất bại của mình, ông không thể đối mặt với nó bằng thái độ điềm tĩnh.
Phải. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là - Kiritsugu đã nhìn thấy hình ảnh của Irisviel và Ilyasviel trong hai người đó.
Emiya Kiritsugu từng tin rằng không có khác biệt trong sự hi sinh. Mọi sinh mạng đều có giá trị như nhau, và chọn con đường dẫn đến ít hi sinh nhất là đúng. Dưới góc độ đó, tính mạng của phụ nữ và trẻ con không nhận được bất cứ sự ưu ái đặc biệt nào.
Chén Thánh có thể cứu thế giới. Và Kayneth là mục tiêu phải bị loại trừ để có thể đoạt được Chén Thánh. Có khoảng một ngàn người ở trong khách sạn Hyatt, nhưng Chén Thánh sẽ cứu đến năm tỉ người. Kiritsugu có thể giết tất cả những người trong đó cùng với Kayneth nếu cần thiết phải làm như vậy.
Vậy tại sao ông lại phải tạo ra đám cháy để gây ra sự hỗn loạn này?
Lúc đầu, ông nghĩ đó là chiến thuật hiển nhiên. Kayneth đã sắp đặt nhiều cạm bẫy để chống lại sự tấn công, và trong những chiến thuật để đối phó với những phòng thủ như vậy, đây là cách hiệu quả nhất. Gã pháp sư “thiên tài” đó giữ bức tường sắt như lòng kiêu hãnh của mình, nhưng hắn sẽ không bao giờ có thể nghĩ cả tòa lâu đài sẽ bị phá hủy, vậy nên hắn sẽ ở lại bên trong.
Nhưng, ý định thực sự của ông phải chăng chỉ có thế?
Hi vọng của ông rằng những người khách vô tội sẽ có thể chạy thoát kịp thời, có phải nó vừa lộ ra một cách vô thức ?
Đây thực sự là thứ chủ nghĩa lãng mạn chết người. Nếu ông đang ở trên chiến trường, thứ tình cảm này chắc chắn sẽ dẫn ông tới cái chết.
Và để trấn tĩnh những cảm xúc trong tim mình, Kiritsugu lại châm một điếu thuốc nữa.
Ông đã bị xuống cấp. Mặc dù ông không biết mình đã yếu đi bao nhiêu, nhưng chắc chắn Emiya Kiritsugu ngày hôm nay đã không còn được như người đàn ông của chín năm về trước. Nếu điều này cứ tiếp tục có thể ông sẽ không giành được chiến thắng. Cho dù thế nào, chưa khôi phục vẻ lạnh lùng quyết đoán ngày xưa là không thể chấp nhận được- phải làm càng sớm càng tốt.
Vùng lân cận bị quấy động bởi vụ việc lúc nửa đêm giờ đã bắt đầu trở nên náo loạn. Nhìn đám đông tập trung ngoài đường, Kiritsugu hít sâu một hơi và rút điện thoại gửi tín hiệu rút lui cho Maiya.
Tiếng động vang tới tai ông không phải tiếng của người phụ tá, mà là tiếng hai vật thể kim loại đập vào nhau.
o0o
Khối kiến trúc kim loại này chưa được đặt tên. Vì gần sắp hoàn thành, tạm thời ta nên gọi nó là tầng thứ ba mươi tám của trung tâm mua sắm Fuyuki.
Tòa nhà đã xây xong được hơn một nửa, chỉ có mặt bên ngoài là chưa được hoàn thiện. Tòa cao ốc này sẽ sớm trở thành một trung tâm mua sắm và biểu tượng của Fuyuki Shinto, nhưng giờ đây nó chỉ là một bộ khung trống rỗng tạo bởi bê tông, lặng lẽ hứng chịu những con gió mạnh buổi đêm thổi vào.
Dù là ánh đèn đường dưới đất hay những ngôi sao trên trời, mọi thứ đều trông thật xa xôi và mờ nhạt. Đó là khoảng không mà Hisau Maiya đã khuỵu gối, bất động, đỡ lấy khẩu súng trường AUG được gắn ống nhìn đêm. Họng súng được đặt lên đầu gối bên trái của cô.
Nếu gã pháp sư Kayneth phát hiện ra kế hoạch của Kiritsugu và chạy trốn qua cửa sổ, Hisau Maiya sẽ đợi ở đây và phục kích hắn. Nhưng kết quả là sự chuẩn bị này hoàn toàn không cần thiết.
"Maiya, chỗ cô thế nào?"
Từ tai nghe của Hisau Maiya vang lên câu hỏi của Kiritsugu trên mặt đất. Cần cả hai tay để cầm khẩu súng, Maiya chuyển điển thoại sang chế độ tai nghe để được tự do cả hai tay.
"Cho tới phút cuối vẫn không có hoạt động nào ở tầng ba mươi hai. Mục tiêu không chạy khỏi tòa nhà."
Maiya nói vào chiếc microphone cạnh miệng và tóm tắt cho Kiritsugu kết quả quan sát của mình. Mặc dù cô vừa chứng kiến một sự phá hủy khủng khiếp, giọng cô không chứa đến một chút phấn khích.
Nhiệm vụ của cô ở đây đã kết thúc. Maiya thu hồi những viên đạn, thứ không có cơ hội được sử dụng cho tới khi nhiệm vụ kết thúc, từ khẩu súng và cho vào một cái hộp, quăng khẩu súng qua vai và đứng dậy hướng về phía cầu thang.
Đúng lúc đó, cô cảm nhận được sự bất thường.
Đó không phải một sự khác lạ thông thường, mà là một thay đổi khó nhận ra trong bầu không khí. Đối với một người lính giàu kinh nghiệm, có thể nhận ra dễ dàng loại sát khí này.
"... Giác quan sắc bén đấy, cô gái."
Từ phía sau Maiya vang lên một giọng đàn ông lạnh lùng. Giọng nói vang rền trong tòa nhà trống rỗng, khiến cho việc xác định nó từ đâu phát ra là không thể.
Maiya không trả lời hay hỏi lại. Cô bình tĩnh dùng bản năng của mình để xác định vị trí kẻ địch và rút khẩu súng lục 9mm ra khỏi thắt lưng.
Có người ở đây, người đó đã phát hiện ra Maiya - cho dù đó là ai, thì chỉ lý do đó thôi cũng đủ để hắn trở thành mục tiêu của cô.
"... Hừm, cũng tốt khi có sự chuẩn bị như vậy."
Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối nói với giọng chế nhạo.
Đúng lúc đó, vật gì đó được ném xuống chân Maiya từ trong bóng tối của một trong những chiếc cột.
Maiya ngay lập tức chĩa súng vào vật thể đó và sau khi xác định nó không nguy hiểm, cô chĩa súng về phía nó được phóng ra. Nhưng cho dù vậy, cô vẫn dùng tầm nhìn ngoại biên của mình để quan sát thứ ấy.
Xác của một con vật nhỏ.
Một con dơi. Và dựa vào chiếc camera CCD ở bụng con dơi, đây nhất định là Familiar mà Maiya đã cử đi. Đây là con được đặt ở nhà thờ Fuyuki mà cô đã mất liên lạc.
Vậy thì, không nghi ngờ gì nữa, kẻ vừa quăng xác con dơi chỉ có thể là một người. Và đối phương dường như cũng không có ý định che giấu thêm nữa. Từ từ bước ra khỏi chiếc cột đang ẩn náu, hắn lộ mình trước tầm nhìn và tầm bắn của Maiya.
Người đàn ông trước mặt đầy vẻ uy quyền và áp lực, mặc bộ đồ tu sĩ màu đen. Maiya biết hắn.
"Kotomine, Kirei ..."
"Ồ? Đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Vậy tại sao cô lại biết ta là ai? Phải chăng đó là tài dự đoán của cô?"
Maiya, nhận ra sai lầm của mình, lập tức hối hận.
Kotomine không hề tỏ ra chút gì khó chịu trước họng súng của Maiya, tiếp tục nói.
"Nếu vậy, chắc chắn cô phải biết nhiều điều khác chứ? Đây là một vị trí để do thám tầng ba mươi hai khách sạn Hyatt, phải chăng đang có vài nhân vật rất quan trọng sống ở đó?"
Giờ tới lượt Maiya im lặng. Nhưng tâm trí cô đầy những nghi ngờ: Là một Master ... Kotomine Kirei đáng lẽ phải cẩn thận giấu mình, vậy tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Mục đích của ông ta là gì?
Mặt khác, Kirei khẽ nhìn ra ngoài, hướng về vị trí của khách sạn Hyatt giờ chỉ còn là đống gạch vụn. Ông ta nhìn một lúc, rồi thở dài.
"Cho dù là vậy - liệu có thật sự cần thiết phải phá hủy cả tòa nhà không? Sử dụng loại chiến thuật này, liệu ông ta còn có thể được gọi là pháp sư không? Hay là, ngay từ đầu ông ta không phải là một pháp sư rồi?"
"..."
Người đàn ông này - Maiya chợt nhận ra - ông ta biết. Ông ta biết tất cả về Emiya Kiritsugu. Giống như Emiya Kiritsugu biết về Kotomine Kirei.
"Cứ nhìn vào ta như thế sao, cô gái. Sao cô không nói gì - người đáng lẽ phải ở vị trí của cô hiện giờ đang ở đâu?"
Sau khi bị hỏi như vậy, Maiya đã có một quyết định mới về Kotomine Kirei. Người đàn ông này, chắc chắn phải giết.
Tiếng súng của Maiya vang lên. Mặc dù loại đạn 9 mm hay còn gọi là đạn quân đội có khả năng gây sát thương tốt, nhưng nó vẫn chưa đủ mạnh. Để có thể tiêu diệt kẻ địch hiệu quả, mấu chốt là phải bắn vào vùng bụng ba phát liên tiếp. So với một điểm trọng yếu có thể gây chết người, tấn công vào vị trí dễ bắn trúng và gây ra sát thương cao có vẻ hiệu quả hơn. Đó là quy luật triệt hạ mục tiêu bằng súng.
Cho dù vậy, đạn của Maiya không bắn trúng cơ thể bên trong lớp áo tu sĩ, mà là nền bê tông.
Cho dù khả năng né tránh của Kotomine Kirei có nhanh tới mức nào, cũng không thể bì kịp tốc độ của viên đạn. Nhưng ông ta đã đoán được suy nghĩ của Maiya trước khi cô bóp cò súng và hành động. Điều đáng kinh ngạc chính là sự quyết đoán của Kotomine Kirei.
Đoán trước thời điểm Maiya nổ súng, và nhờ đó né được những viên đạn. Cho dù là trong lĩnh vực ảo thuật, điều này vượt ngoài khả năng của một người bình thường.
Không chỉ có vậy ...
Ngay khoảnh khắc đó người cần ẩn náu không phải là Kirei mà là Maiya. Tay phải của cô dính đầy máu, và khẩu súng trên tay cô đã rơi xuống sàn, làm vang lên tiếng va chạm của kim loại. Và con mắt đầy ngạc nhiên của cô chĩa vào cây cột mà cô vừa dựa lưng vào. Một vật sắc cạnh từ đâu đã cắm phập vào cây cột, phản chiếu ánh sáng lạnh băng của kim loại.
Một lưỡi kiếm mỏng, dài hơn một mét, dễ khiến người ta nghĩ đến thứ vũ khí dùng trong môn đấu kiếm; và chuôi của nó rất ngắn. Đây là loại vũ khí dùng để ném được chuyên dùng bởi các Thừa Quyết của Holy Church, họ gọi nó là “Hắc kiện kiếm”.Vừa nãy, đó là thứ cắt vào tay của Maiya khiến cô đánh rơi súng. Kirei đã vừa ném nó ra vừa né đạn cùng một lúc.
Mặc dù là thứ vũ khí ném bằng tay, nó vẫn đủ mạnh để xuyên thủng bê tông. Mặc dù vậy, nó chỉ khiến Maiya đánh rơi khẩu súng và không có ý định lấy mạng cô. Cố tình làm như vậy, chắc hẳn ông ta muốn tước vũ khí của đối phương và cùng lúc tấn công vào tinh thần của cô. Tốt nhất là bắt sống đối thủ - dù sao thì, Maiya vẫn chưa trả lời câu hỏi của Kirei.
"Di chuyển của cô không tệ. Rất nhạy bén."
Kirei, người đang nắm ưu thế sau khi hoàn toàn hoán chuyển tình thế giữa tấn công và phòng thủ, nói và đi lại một cách thong thả. Lại một thanh kiếm khác xuất hiện trên tay ông ta. Lưỡi dài của Hắc kiện kiếm được tạo ra bởi prana, bởi vậy lúc mang đi chỉ cần cái chuôi nhỏ là đủ. Không ai có thể biết được chính xác có bao nhiêu cây kiếm giấu trong lớp áo của Kirei.
Hắc kiện Kiếm, một trong những vũ khí chủ lực của các Thừa Quyết, có sức mạnh rất lớn nhưng cũng rất khó sử dụng. Ai đó có thể sử dụng nó một cách thành thạo như vậy chắc chắn phải là một bậc thầy lão luyện. Và Maiya dường như đang đối mặt với một trong số hiếm hoi những bậc thầy đó.
Maiya không phải là một chiến binh, mà chỉ là một người lính. Vì thế cô không có những thành tích đáng tự hào, chỉ có những phân tích về chiến đấu. Kỹ năng của Kotomine Kirei hiển nhiên là vượt trội so với cô. Trong tình huống này khi cô không có dụng cụ hay lợi thế về địa hình hoặc chiến thuật, chấp nhận thất bại là khôn ngoan hơn cả.
"Gì vậy, Maiya? Có chuyện gì?"
Giọng Kiritsugu vang lên trong tai nghe. Dường như chiếc điện thoại trong túi cô vẫn giữ liên lạc với Kiritsugu. Nhưng - Maiya giờ không thể trả lời. Kẻ kia có thể nghe thấy giọng cô. Mục tiêu của tên Thừa Quyết đáng sợ không phải là cô mà là Kiritsugu. Phán đoán của Kirei rằng Maiya là thuộc hạ của Kiritsugu, thực hiện mọi hành động theo chỉ dẫn của Kiritsugu, đã được xác nhận hoàn toàn ở đây.
"Sao vậy? Không gọi giúp đỡ à? Emiya Kiritsugu đang ở gần đây, phải không?"
Kirei giờ không còn một chút nghi ngại khi gọi cái tên đó, bởi ông ta đã hoàn toàn tin phán đoán của mình là chính xác. Nếu Kiritsugu muốn Chén Thánh, thì ông ta phải hành động tối nay.
Tác dụng của lời nguyền cây Gáe Buidhe của Lancer rất dễ nhận thấy. Họ đã lâm vào một tình huống bất lợi khi một tay của Saber bị thương trong khi sáu Servant khác vẫn đang trong điều kiện tốt. Đối với nhà Einsbern, vấn đề quan trọng nhất là tiêu diệt nguồn gốc của lời nguyền, Lancer, càng sớm càng tốt.
Vì vậy Kirei đã phục kích ở gần nơi ở của Kayneth, bình tĩnh chờ những kẻ tấn công tới.
Nhưng cuối cùng ông ta không thấy Kiritsugu mà là một kẻ khác. Nhưng Kotomine Kirei chắc chắn người này hành động theo lệnh của Kiritsugu. Vì vậy người phụ nữ này chính là chìa khóa để tìm Emiya Kiritsugu.
Ông không thể giết cô ta, tốt nhất là phải bắt sống. Chừng nào ông còn có thể bắt cô ta nói, thì vẫn ổn.
Cho dù có phải bẻ gãy tay hoặc chân của cô ta.
Sau khi đã ra quyết định tàn nhẫn đó, Kotomine từ từ tiến về phía người phụ nữ đang ẩn náu. Đối phương chắc chắn là không có vũ khí. Khẩu súng trường đã được tháo ra không thể lắp lại một cách nhanh chóng, và khẩu súng lục thì rơi ở khá xa. Trận chiến đã được quyết định.
Nhưng thứ cản trở Kotomine Kirei lại là một trở ngại ngoài dự tính.
Đột nhiên một lớp khói trắng xuất hiện giữa ông và con mồi, hoàn toàn che phủ tầm nhìn của ông, cùng với nó là mùi khó chịu của phản ứng hóa học xộc vào mũi.
"Bom khói!?"
Thứ đột nhiên hiện ra trước mặt Kirei là lớp khói tạo ra bởi bom khói của quân đội.
Và trong khoảnh khắc tầm nhìn của Kirei bị che bởi lớp khói, Maiya nhanh chóng tẩu thoát.
Mặc dù Kotomine Kirei ném một thanh Hắc kiện Kiếm về phía tiếng động, nhưng ông đã không ném trúng mục tiêu. Bản năng của một sát thủ từng qua vô số trận chiến mách bảo ông ta không được di chuyển một cách thiếu thận trọng trong tình huống này.
Kotomine Kirei cầm kiếm ở cả hai tay, không hạ sự cảnh giác xuống dù chỉ một chút, và quan sát xung quanh trong khi đợi lớp khói tan hết. Trong tòa nhà trống có gió thổi mạnh này, lớp khói dày chỉ mất vài giây là tan hết - nhưng người phụ nữ đó đã kịp trốn thoát trong vài giây đó.
Chỉ còn lại một mình ông. Nhận ra mình là người duy nhất còn lại trong tòa nhà trống rỗng, Kirei lầm bầm và cất kiếm đi. Ông ta không hề có ý định truy đuổi.
Kirei nhặt quả bom, giờ đã trống rỗng, từ trên nền nhà lên và kiểm tra. Đó là một loại lựu đạn của Mỹ. Không có gì đặc biệt; nó là một thứ bất cứ ai cũng có thể sở hữu nếu tìm ra đúng nguồn.
Nó không được ném bởi người phụ nữ đó, bởi nếu ông phát hiện ra cô ta di chuyển dù chỉ một chút thì ông đã ném Hắc kiện kiếm để ngăn cản. Nó đã được ném ra trước mặt ông bởi một kẻ khác nhằm giúp người phụ nữ đó trốn thoát.
Tất nhiên, chắc chắn là không có ai khác trong tòa nhà này. Vậy thì, quả bom khói đã được ném từ bên ngoài.
Kirei đi ra biên của tòa nhà - mặc kể gió giật mạnh áo mình - và nhìn xuống.
Xung quanh đống đổ nát của khách sạn Hyatt, không có bất cứ tòa nhà nào cao ngang với tòa nhà này. Khoảng cách từ mặt đất tới vị trí này ít nhất là một trăm năm mươi mét. Rất khó để ngắm vào chính xác vị trí này cho dù là dùng vũ khí tầm xa. Chưa kể tới việc dùng tay để ném. Thật khôi hài nếu ai đó có thể ném nó từ dưới mặt đất.
Nhưng Kirei, dù sao thì, cũng là một Thừa Quyết từng đi săn nhiều pháp sư kì lạ trước đây. Ông đã quen với việc đối mặt với những kẻ vượt ra ngoài những hiểu biết thông thường. Đối với ông, cấp độ kì lạ này không có gì đáng để ngạc nhiên.
Đâu đó bên dưới là pháp sư đã chặn ông lại.
Chừng nào điều đó được xác nhận, thì ông đã đạt được một điều gì đó tối nay.
Đúng lúc đó, Kirei cảm nhận được hơi thở của một thực thể kì lạ ẩn mình bên cạnh ông.
"Assassin?"
"Vâng, là tôi."
Assassin, kẻ mặc bộ đồ đen kịt, hiện hình quỳ trước Kirei. Gã Assassin này là một trong ba kẻ đã do thám Irisviel và Saber ở khu rừng, người chịu trách nhiệm báo cáo thông tin thu thập được.
"Không phải tôi đã bảo anh không được hiện hình trong nhà sao?"
"Quả thực rất xin lỗi, nhưng tôi có việc hệ trọng cần báo ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét